Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 743: Mỗi nhà một suy nghĩ.

Cập nhật lúc: 2025-03-25 23:19:49
Lượt xem: 172

Tống Hồng Mai bán bánh trứng đã được mấy năm rồi, loại tương quết lên bánh là bà đi mua sỉ về.

Lọ thủy tinh, hộp nhựa, mấy năm nay cũng tích được không ít, tất cả đều khóa kỹ trong cái gara xe đạp nhỏ xíu ở khu tập thể cũ của bà.

Giờ mang theo hai ba cái cũng chẳng đáng là bao.

Thao Dang

Ngược lại, con trai bà là Chu Lệnh Kỳ lại thấy hơi ngại ngại:

“Mẹ, mình có nên mua thêm gì đó về không?”

Không thì... toàn mấy cái hộp rỗng, túi nilon, còn có cả lọ thủy tinh to, trông đúng là không tiện chút nào.

Tống Hồng Mai nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng:

“Phải mua, ông ngoại con bảo phần của ông cũng gửi cho nhà Đàm Đàm nữa mà. Thực ra mẹ cũng không nên lấy những thứ này đâu, đồ nhà Đàm Đàm ngon quá, lát nữa mà mỗi người tụi con lại ăn hai ba bát thì nhà mình còn sống nổi không?”

Vừa nghe xong, dượng hai Chu Quân cũng thấy tiếc hùi hụi. Đúng là có lý thật. Nhưng cũng không thể trách được, bởi vì đồ ăn của nhà Đàm Đàm thực sự quá ngon, biết làm sao bây giờ?

Dượng Hai bèn cắn răng nói:

“Đại Mai à, lần sau nấu cơm thì bà đổ thêm ít nước, nấu cho nó sền sệt một chút, mỗi bữa ăn hai bát thì cũng đỡ tốn gạo mà.”

Nghe cũng hợp lý đấy, nhưng nghĩ tới giá rau nhà Đàm Đàm bán, cô hai lại không khỏi xót xa:

“Hay thôi đừng ăn nữa.”

“Tôi thấy cứ gom hết mấy thứ trong vườn lại rồi mang ra chợ bán. Bán được bao nhiêu thì gom hết đưa cho họ... Nhìn tôi làm gì?!”

“Chẳng phải cha sắp xây nhà sao? Nhà Đàm Đàm cũng góp không ít đấy. Tôi... tôi thì chẳng góp được bao nhiêu, giúp họ bán rau có đáng gì đâu?”`

Trước đó nghe nói là giao cho người ta rồi, giờ lại có thêm đống rau thế này, chắc là vì giá đắt quá nên ít người mua.

Chợ bên đó của cô hai vẫn chưa có mấy loại rau này, thử xem sao.

Lý ra thì cách này vừa tiết kiệm lại vừa bớt phiền phức, cũng hay đấy. Nhưng hai cha con họ nhìn nhau, nghĩ đến những món đã từng được ăn thử, rốt cuộc vẫn không kìm được mà muốn chiều bản thân thêm chút nữa.

“Thôi vậy, cũng là tấm lòng của nhà Đàm Đàm. Mình mà không nhận, họ lại buồn đấy…”

“Cũng đúng.”

Tống Hồng Mai nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đành nghiến răng:

“Lệnh Kỳ, lát nữa ra chợ mua luôn 20 cân thịt!”

Giờ t.hịt heo không quá đắt, nhưng 20 cân cũng tốn đến 300 tệ lận!

Số tiền này chẳng khác nào cứa vào tim cô hai, khiến bà ấy khổ sở ra mặt lúc móc tiền trả.

Lên xe rồi vẫn còn lườm hai cha con:

“Tại hai người hết! Sao lại cứ phải ăn cơ chứ? Tôi thì nhịn được mà!”

“Nếu các người nhịn được thì hôm nay đã chẳng tốn nhiều tiền thế này rồi, mua 10 cân t.hịt là đủ rồi.”

Hai cha con kệ bà đánh kệ bà mắng, dù sao thì chuyện ăn uống cũng không thể nhượng bộ được. May mà tính tình Tống Hồng Mai cũng thoải mái, lẩm bẩm một hồi thấy không ai nói gì nữa thì cũng thôi.

Ngược lại, bà còn quyết tâm hơn:

“Hôm nay là ngày lễ, mình khỏi vào siêu thị tranh mua đồ. Tối nay ở lại ăn cơm nhà Tam Thành, vậy còn đỡ được một bữa.”

Khác với cô hai, dì cả bận rộn vừa chuẩn bị giao hàng cho các cửa tiệm trong thành phố và khách lẻ, vừa nói chuyện với chồng:

“Ngô Lan bảo cả nhà mình tối nay qua ăn cơm, cha mẹ cũng có mặt, mình mang gì qua biếu đây?”

Dượng cả Trương Hồng nghĩ ngợi rồi nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-743-moi-nha-mot-suy-nghi.html.]

“Tôi thấy mấy giỏ quà năm nay bán chạy lắm, tối mình chọn mấy giỏ mang qua, mang nhiều chút.”

Yến Bình ở đó suốt ngày, tuy có làm chút việc nhưng họ làm cha mẹ cũng biết rõ mà, chắc chắn vẫn kém người ta một bậc.

Với lại, đồ nhà Đàm Đàm đắt thế cơ mà, con trài nhà mình cao lớn thế này, một bữa không biết ăn hết bao nhiêu nữa!

Nghĩ vậy, Ngô Phương lại đổi ý:

“Thôi đừng mua giỏ quà nữa, tôi nghe Đàm Đàm nói nhà họ còn mua t.hịt với trái cây cho đội thi công trên núi nữa, tôi gọi điện cho nó bảo khỏi mua trái cây rồi.”

“Chiều nay mình bận xong thì gom hết trái cây trong kho, mấy loại hàng rời hoặc hàng xấu mã chút cũng mang qua hết.”

Nhà họ buôn bán sỉ trái cây, dọn kho có khi cũng gom được cả trăm cân. Trái cây giờ cũng đắt đỏ, tính ra cũng là tấm lòng không nhỏ rồi.

Chỉ là...

Vợ chồng hai người nhìn nhau suy nghĩ một hồi rồi lại đối diện nhau:

“Yến Bình chẳng phải nói là nó thích cô gái ở làng đó sao? Ngô Lan còn bảo chắc là cô bác sĩ Tiểu Quách trong làng... Nói xem, sắp tới lễ rồi, mình có nên chuẩn bị chút gì không?”

Nghe xong câu này, hai vợ chồng đều ngẩn người.

Chuẩn bị gì giờ? Có kinh nghiệm đâu!

Thế là đến trưa ăn cơm, Ngô Phương vội vàng gọi điện cho con trai:

“Yến Bình, lần trước con nói thích cô gái kia, cô ấy thích ăn gì? Mẹ mua mấy thùng trái cây để con đem qua cho người ta nhé.”

“Thôi thôi ạ.” Giọng Trương Yến Bình nghe đều đều, không có chút cảm xúc nào: “Mẹ à, đừng mang gì hết. Bây giờ con không thích cô ấy nữa rồi, cũng chẳng có kiểu tình cảm đời thường gì đâu.”

Người đầu óc toàn nghĩ về bí đao với đậu nành thì chắc cũng chẳng có tâm trạng mà nhớ về chút rung động thoáng qua trước đây.

Ngô Phương nghẹn lời, hoàn toàn không ngờ con dâu tương lai mà bà ngắm nghía bấy lâu giờ lại vỗ cánh bay mất!

Muốn khuyên gì đó mà chẳng biết phải khuyên sao, cuối cùng chỉ lúng túng nói: “Không sao đâu, Yến Bình, mẹ cũng không vội đâu... Mình từ từ nói tiếp nhé... Mà này, giờ con không yêu đương gì nữa, hay là về nhà thi công chức đi?”

“Thi biên chế cũng được mà. Chỉ cần con có công việc ổn định là được, lương bổng gì chẳng quan trọng, mẹ với cha con cũng có tiền để dành rồi.”

Trương Yến Bình: ...!!!

Sao lại thế này chứ?!

Anh ta cố tìm cớ: “Mẹ à, thôi đi, bây giờ con chẳng có tâm trạng đâu, cảm xúc không tốt lắm, để con bình tĩnh lại đã...”

Chưa kịp dứt lời đã nghe Ngô Phương quả quyết cắt ngang:

“Đúng thế, mẹ thấy trên mạng nói rồi, phải tranh thủ lúc mới thất tình mà tập trung học thì mới vào đầu được!”

Trương Yến Bình: ...

Anh ta hít sâu một hơi: “Mẹ, đừng nói mấy chuyện này nữa. Bọn trẻ tụi con yêu đương, chia tay hợp lại là chuyện bình thường thôi, mẹ hỏi kỹ thế làm gì? Có gì thì sau này con tự nói. Mà thôi, mẹ cứ mang chút trái cây gì cũng được, ăn thử cho biết.”

Ngô Phương nhìn điện thoại rồi nghĩ đến mấy tình tiết yêu hận tình thù trong phim truyền hình dạo này, bất giác thở dài lắc đầu:

“Bảo sao giờ tụi trẻ yêu đương lại chẳng được đơn giản như hồi xưa mình nhỉ?”

Bên này, Trương Yến Bình tìm đến Tống Đàm:

“Đàm Đàm, phải làm sao bây giờ? Em nghĩ cách khuyên mẹ anh đi! Thi công chức thực sự chẳng có tương lai gì đâu!”

Tống Đàm cẩn thận quan sát Trương Yến Bình.

Anh họ cô lúc mới về quê thì trắng trẻo bệu bạo, chỉ được mỗi cái khung xương to. Sau một thời gian lao động, thực ra anh ta không còn mập nữa mà thậm chí cơ thể còn có thể coi là chuẩn cơ bắp.

Chỉ là đen quá thôi.

Hơn nữa không hiểu sao, lúc mập thì các nét trên mặt có vẻ hiền lành dễ mến, còn giờ gầy đi lộ ra các đường nét góc cạnh, nhìn lại giống mấy tay “phản diện” trong mấy chính sách trấn áp tội phạm...

Cô chân thành khuyên nhủ: “Anh Yến Bình à, anh đừng sốt ruột, cứ nói thẳng là với cái hình tượng này của anh thì thi công chức không qua nổi vòng phỏng vấn đâu.”

Loading...