Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 732: Kinh nghiệm hẹn hò của hội độc thân.
Cập nhật lúc: 2025-03-22 22:42:05
Lượt xem: 176
Đại Bạch bị Kiều Kiều gọi lên từ dưới ao mà chẳng vui vẻ chút nào!
Nó đâu phải con ngỗng ngốc, mỗi ngày dẫn theo một đám vịt bệ vệ tung hoành dưới ao, rỉa cỏ nước, mổ cá nhỏ, cai quản cả đám vịt cùng tám trăm con cá tôm dưới trướng, đúng chuẩn “chủ ao” cơ mà!
Cuộc sống sướng thế còn gì bằng.
Đến mức dạo này nó chẳng buồn đi tìm Đại Vương nữa, con c.h.ó ngốc đó ngày nào cũng loanh quanh ở phía sau núi, nhảy từ đông sang tây, có gì hay ho chứ? Đồ ăn cho heo thơm ngào ngạt thế mà chẳng chia cho nó miếng nào!
Còn chủ nhân Kiều Kiều nữa, hồi đầu ăn bánh quy còn chia cho nó một nửa, giờ lén lút lấy mật ong ra thì chỉ ném cho nó một cục bé xíu… Hừ, nó – vua ngỗng – đâu còn là con ngỗng bé nhỏ trong sân nữa mà không nhận ra lòng người đã đổi thay chứ?
Nhất là sáng nay, vừa lặn xuống nước hai vòng, nó đã cảm nhận được nước chảy từ trên núi xuống có gì đó khác thường!
Chỉ là…
Là…
Khác chỗ nào thì Đại Bạch cũng không rõ, nó chỉ biết nước hôm nay đặc biệt hợp ý nó! Đôi chân dưới nước càng đạp càng hăng.
Thế mà ngay lúc ấy, Kiều Kiều lại thở hổn hển gọi nó lên bờ:
“Đại Bạch! Đại Bạch! Mau lại đây!”
Đại Bạch giả vờ không nghe thấy.
Kiều Kiều lại gọi: “Đại Bạch, mau lên đây! Chị bảo anh gọi em về nhà đấy!”
Nghe vậy, Đại Bạch run b.ắ.n cả người, ký ức bị túm cổ xách lên lắc qua lắc lại ập về!
Nó ngoặt mình, trượt nước cái vèo đã lên tới bờ.
Kiều Kiều liếc qua nó một cái rồi hài lòng cười: “Đại Bạch, ngươi sạch thế này thì khỏi phải tắm nữa nhỉ? Để anh trực tiếp bế em về luôn nhé!”
Thấy nó cứ lạch bạch mãi chẳng chạy nhanh nổi, Kiều Kiều liền túm lấy nó ôm vào lòng rồi phóng thẳng về nhà.
Cùng lúc đó…
Trương Yến Bình tranh thủ thời cơ lấy điện thoại ra, tiếp tục đăng thông báo trước cho livestream của Kiều Kiều.
Bí đao vẫn chưa rửa xong, nhưng không sao, lề mề thêm chút nào hay chút ấy mà.
Thao Dang
[Vua ngỗng đi xem mắt, cô nàng sắp tới nơi rồi! Hội độc thân đừng bỏ lỡ kinh nghiệm quý giá!]
Trong phòng livestream tối thui chưa mở sóng: ……???
[Ủa, thông báo này là sao vậy streamer?]
[Ngỗng đi xem mắt? Là con ngỗng dữ tợn tên Đại Bạch đó à?]
[Cô nàng sắp tới? Được lắm, Đại Bạch còn có sức hút hơn cả tôi nữa]
[Gì vậy? Giờ hội độc thân phải học kinh nghiệm từ ngỗng luôn à?]
[Nói mới nhớ, tôi đi xem mắt toàn chủ động hẹn cô gái trước, khoản này tôi còn thua thật]
[Đại Bạch, ngươi giỏi lắm!]
[Streamer nói thế là không đúng rồi! Kinh nghiệm này người đã kết hôn cũng quan tâm lắm chứ]
[Hôm nay được nghỉ, tôi còn dẫn cả vợ con cùng xem đây này]
[Chưa mở sóng nữa hả? Chưa mở nữa hả? Chưa mở nữa hả?]
Trương Yến Bình nhìn loạt bình luận mà cười vui không dứt.
Lúc này anh ta hỏi Tống Đàm: “Kiều Kiều còn chưa về, hay là ta mở sóng trước nhé! Đợi cậu nhóc về rồi tính tiếp.”
“Cũng được.” Tống Đàm không mấy bận tâm, chỉ thấy xe của Tôn Thủ Bình đỗ ngoài sân thì vội chạy ra.
Cửa xe vừa mở, một con ngỗng trắng như tuyết, to khỏe mập mạp liền vỗ cánh nhảy xuống, sau đó vểnh mông, “bẹp” một phát ị ngay ra đất.
Mọi người: …
Tống Đàm nhíu mày: “Anh Tôn này, con ngỗng nhà anh… không được giáo dục tử tế gì cả.”
Trương Yến Bình vừa mở livestream đã thấy ngay con ngỗng kia phởn phơ tinh thần, rồi lại nhìn màn hình, đúng như dự đoán, tiếng cười vang rần rần khắp phòng livestream.
[Hahahahahaha ngỗng]
[Chuẩn đấy, đúng là chẳng có tố chất gì cả]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-732-kinh-nghiem-hen-ho-cua-hoi-doc-than.html.]
[Phải đó! Tiện đâu ị đó, sao ba mẹ nó không dạy nó chứ?]
[Khoan, ‘cha’ cô nàng này trông quen quen nhỉ?]
[Là người lần trước mai mối cho mấy bảo bối nhà mình mà…]
[Trời đất, thì ra là một ông mai!]
[Công việc này của anh ta hình như làm không được tốt lắm đâu nhỉ, lần trước mai mối cho Đại Bảo mà chẳng có cô nào chịu cơ mà]
Vừa nói dứt lời, bỗng thấy từ trong xe nhảy xuống hai con c.h.ó nhỏ lông đen trắng, là giống c.h.ó Border Collie.
Thân hình không lớn, nhưng động tác lại rất nhanh nhẹn. Đôi mắt đen láy tròn xoe tò mò quan sát xung quanh, sự lanh lợi ấy gần như tràn cả ra ngoài.
“Thấy thế nào?”
Tôn Thủ Bình lập tức quên luôn chuyện vừa nãy, chỉ vào hai chú c.h.ó nhỏ mà nói: “Nhìn có vẻ thông minh lắm phải không? Nói cho cậu biết nhé, Border Collie khôn lắm đấy. Mà nếu đem nuôi trong thành phố ấy à, cũng không biết là c.h.ó dạy người hay người dạy c.h.ó nữa…”
“Dễ thương ghê.”
Tống Đàm nói một câu đầy chân thành.
Dù sao thì ai cũng biết, động vật nhỏ khi còn bé luôn là lúc đáng yêu nhất.
Cô vừa ngồi xổm xuống, hai tay khẽ vẫy một cái, hai chú Border Collie liền ư ử lao ngay tới, rồi vừa dụi vừa l.i.ế.m quanh bàn tay cô.
Sự thân thiết và quấn quýt này khỏi phải bàn rồi.
Tôn Thủ Bình: … Mặc dù cảnh tượng này anh ta đã thấy quá quen ở trại c.h.ó nhà mình, nhưng lần này nhìn lại vẫn thấy vừa ghen tị vừa chua xót trong lòng.
Dựa vào đâu chứ? Là trên người anh ta thiếu đi cái gì gọi là ‘hương vị thân thiện với chó’ sao? Sao đến giờ mà vẫn không nhận được đãi ngộ này nhỉ?
Anh ta còn định hỏi về mấy chú c.h.ó nghiệp vụ về hưu mà Tống Đàm nhắc đến trước đó, nhưng chưa kịp mở miệng thì Tống Đàm đã tò mò hỏi:
“À đúng rồi, anh Tôn, tôi quên hỏi, không phải anh nói là ‘tuyết tiền sỉ nhục’ gì đấy à? Mà cách ‘tuyết tiền sỉ nhục’ của anh là mang vợ cho Đại Bạch đấy hả?”
(*) "Nhất tuyết tiền sỉ" là một thành ngữ tiếng Trung, có nghĩa là "rửa sạch nỗi nhục trước đây" hoặc "xóa bỏ mối hận cũ". Thành ngữ này thường được dùng để diễn tả việc ai đó vượt qua thất bại hoặc sự xấu hổ trong quá khứ bằng cách đạt được thành công hoặc chiến thắng vẻ vang, từ đó lấy lại danh dự và sự tôn trọng.
“Cô thì biết gì?” Tôn Thủ Bình đắc ý nói: “Như Đại Bạch ấy à, thông minh như thế, tôi đánh không lại thì phải dùng mưu chứ!”
“Nó còn độc thân mà? Con ngỗng tôi mang tới đây cô cũng thấy rồi đấy, đẹp gái ngời ngời luôn! Hôm nay mà hai đứa nó vừa mắt nhau thì tối anh mang vợ nó đi luôn. Phải để nó nếm thử cảm giác trái tim đau nhói vì tình yêu tan vỡ!”
Tống Đàm: …
Trương Yến Bình nhịn cười, lúc này đang chăm chú theo dõi livestream. Ống kính trong livestream rõ ràng đang quay về phía con ngỗng trắng lớn, nhưng lời của Tôn Thủ Bình thì truyền vào tai khán giả không sót một chữ nào.
[Emmmmm……]
[Khó đánh giá ghê, tôi cũng không biết nên nói gì nữa, thôi đến cái tiếp theo đi]
[Thực ra, nghe xong thấy, lần trước Đại Bạch mổ anh Tôn, cũng không phải là không có lý do, chắc đơn giản là muốn anh ta tỉnh táo lại thôi]
[Anh gì ơi, nhưng mà dù sao anh cũng nên đọc thêm mấy bộ truyện kiểu “Long Ngạo Thiên” gì đó thì tốt hơn đấy…]
[Nói thật, tôi cũng tò mò lắm, thế nào mới gọi là tình yêu ‘đau thấu tâm can’ của ngỗng nhỉ?]
[Con ngỗng này trông đẹp gái thật, chỉ là cảm giác chưa được khí chất thần thái như Đại Bạch thôi]
[Còn gì nữa, thử nghĩ mà xem, Đại Bạch ăn còn ngon hơn cả tôi, không sáng láng mới là lạ đấy!]
[Nếu mà tôi ở nhà streamer ấy, tôi cũng chắc chắn khỏe hơn bây giờ nhiều]
Tống Đàm cũng im lặng một hồi lâu.
Toàn là người quen cả, cô thật sự không muốn đ.â.m thủng giấc mộng đẹp của Tôn Thủ Bình. Đành phải đổi sang góc độ khác:
“Vậy nếu Đại Bạch không ưng thì sao?”
“Cái đó dễ thôi!”
Có lẽ do quá tự tin mà Tôn Thủ Bình sinh ra ngông cuồng, anh ta nghiêng đầu bảo Tống Đàm nhìn vết đỏ trên mặt và cổ mình:
“Thấy chưa thấy chưa? Bị tát đấy, đến giờ vẫn chưa tan đây này! Cô nói xem con ngỗng này dữ dằn, hung hăng không?”
“Nếu mà Đại Bạch không ưng thì hai con gặp nhau kiểu gì cũng sẽ có một trận đánh! Cùng lắm là để nó tát Đại Bạch hai cái. Một là nỗi đau tinh thần, hai là nỗi đau thể xác, thế nào cũng giúp tôi trả được thù!”
Tống Đàm: …
Có lẽ cô im lặng quá lâu, lúc này đành nghẹn ra một câu: “Anh vui là được rồi.”