Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 720: Sự phức tạp của món mứt bí đao.

Cập nhật lúc: 2025-03-17 22:29:50
Lượt xem: 198

Giáo sư Tống nói phải làm lớn một trận, thế là cả ngày hôm đó, ngoài lúc ăn cơm ra thì ông không bước chân ra khỏi phòng, mấy sinh viên của ông cũng vậy. Đến mức ngay cả Điền Dã nhìn thấy cũng không dám đi học nữa.

Thật sự là mấy câu họ thốt ra quá phức tạp, nào là bột cá, nào là lên men lá rụng, rồi cả nước ép ớt lên men, nước xanh Thiên Huệ gì đó...

Nghe thì từ nào cũng biết, nhưng ghép lại thì rõ ràng không phải chuyện mà cậu có thể hiểu nổi.

Cậu nhóc thật thà không nói gì, chỉ biết cắm đầu làm việc.

Rau diếp cá bên hồ gần như đã hái xong, cậu thấy lá thông trong bếp dùng để nhóm lửa cũng sắp hết, lại nghĩ đến đám thầy cô đang bàn về cái gì mà lá rụng lên men, thế là cậu dứt khoát xách theo cái cào và bao tải lên núi.

Mà trên núi, lúc này lão Tiền cũng đang tất bật làm lớn một trận.

Trước tiên.

Ông ta chở 500 cân đậu đã ủ từ trước xuống núi bằng xe ba bánh.

Số đậu này ông ta định dùng để làm tương dưa hấu, vì mỗi người mỗi thói quen nên cách ủ đậu của ông cũng khác với ông chú Bảy.

Nhưng điểm giống nhau là, khi đậu đã lên men bằng nấm mốc Aspergillus oryzae thì vẫn phải đem phơi nắng.

Chỉ là không hiểu sao chú Lưu bên đội thi công trên núi lại hăng tiết gà thế nào mà ngay chỗ đất trống rộng rãi lại đặt ngay cái bếp dã chiến của ông.

Chỗ này tuy có hơi hẻo lánh nhưng được cái không bị bụi bặm từ công trường ảnh hưởng, nấu ăn cũng sạch sẽ.

Ai ngờ bây giờ ngay cạnh bếp lại có máy xúc đang gầm rú đào hố to, bên cạnh còn có người đang chuẩn bị đổ nền và tráng xi măng...

Thế này thì bụi đất thế nào cũng không tránh được, thành ra chỗ làm tương của lão Tiền chỉ đành dời xuống núi.

Vậy nên, số đậu đã lên men rồi phơi nắng hơn nửa ngày được ông ta nhét vào bao tải, lại chất lên xe ba gác chở xuống núi.

Đã dời xuống đây, lão Tiền cũng chẳng vội bắt tay làm ngay, mà còn tranh thủ nói với Tống Đàm:

"Cô chủ Tống này, người mà cô tìm giúp làm việc siêng năng lắm nha. Tôi thấy cô nên bàn với cô ấy, giữ người ta ở lại làm việc luôn đi... Thật sự là chịu khó lắm đấy."

Người mà lão Tiền nhắc đến là Địch Tiểu Phượng.

Thao Dang

Quan sát một thời gian, lão Tiền phát hiện người này tuy ăn mặc có phần chải chuốt, tay đeo vàng, người mặc váy dài thướt tha, nhưng làm việc lại rất gọn gàng, nhanh nhẹn.

So với Trạch Tiểu Nga trước đây thì đúng là tốt hơn cả trăm lần!

Hồi mới tới, công việc mà Tống Đàm và lão Tiền giao cho cô ta đều là nấu cơm cho đám công nhân trên núi, phụ việc lặt vặt như rửa rau, rửa nồi, tráng bát.

Nhưng vì lão Tiền muốn làm nổi bật bản thân nên bây giờ không chỉ phơi tương mà còn ủ đậu, công việc tăng thêm không ít.

Tuy rằng chẳng có việc nặng nhọc gì, có thì cũng chẳng đến lượt Tiểu Phượng. Nhưng việc nhặt đậu vừa tỉ mỉ lại vừa cần chút sức lực... Thật ra mà nói, thời tiết nóng bức thế này, cũng không phải việc nhẹ nhàng gì.

Vậy mà Địch Tiểu Phượng chẳng hề than phiền, ngược lại còn làm rất nghiêm túc!

Cô ta cũng nghĩ đơn giản thôi: Ở đây đông người thế này, cái gã chồng cũ nhát cáy của cô ta chẳng dám mò tới, vậy thì cô cứ chăm chỉ làm việc kiếm thêm tiền là được!

Đợi con gái lên đại học, nếu cô ta có thể giữ được công việc ở nhà Tống Đàm... thì còn phải lo lắng gì nữa chứ?

Con cái tự khắc sẽ có đường của mình thôi!

...

Những chuyện rối rắm thế này, lão Tiền cũng không nhất thiết phải hiểu tường tận. Nhưng nếu nói về con mắt nhìn người thì ông ta đúng là hơn ông chú Bảy rất nhiều.

Tống Đàm cũng có ấn tượng tốt với Địch Tiểu Phượng. Nhìn cô ta đội mũ rơm, đang đổ đậu ra khỏi bao tải, cô lặng lẽ gật đầu.

Mà Địch Tiểu Phượng lại chẳng nhận ra.

Cô ta vừa nhặt đậu vừa xem độ khô ráo, sau đó hỏi:

"Cô chủ Tống, dưa hấu hôm nay chở qua luôn nhé. Vậy sáng mai chúng ta làm tương luôn, khỏi lỡ việc, vừa hay có thể phơi nắng cả ngày."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-720-su-phuc-tap-cua-mon-mut-bi-dao.html.]

"Tôi xem dự báo thời tiết rồi, nửa tháng tới chẳng có mưa gì đâu, đúng lúc để phơi tương đấy!"

Lão Tiền gật đầu: "Được. Cô vất vả rồi." Sau đó quay sang nháy mắt với Tống Đàm.

Tống Đàm cũng gật đầu: "Được, vừa khéo tôi cũng đã đặt mấy cái vại lớn để phơi tương rồi, bảo họ chở đến cùng luôn nhé."

Dù sao thì trên núi có 500 cân đậu khô, còn dưới núi... từ ủ đậu tương đến làm tương dưa hấu trước sau gì cũng dùng đến hơn 1000 cân đậu, nếu không có mấy cái vại lớn thì số đậu đó chẳng có chỗ mà để.

Giờ thì, chỉ riêng món tương dưa hấu thôi cũng đã cần đến cả ngàn cân dưa để trộn... Đúng là một thương vụ lớn.

Tống Đàm hỏi thăm chỗ bán giống dưa hấu, họ liền gật đầu ngay, bảo sẽ chở cả xe dưa qua trong chốc lát.

Cô cũng xem như còn chút lương tâm, mua loại dưa hấu không hạt. Tuy giá cả cũng bình thường nhưng để làm tương mà...

Đậu thường kết hợp với dưa hấu thường, chẳng có gì sai cả.

Mùa này là mùa dưa hấu tràn lan, cũng là lúc dưa hấu rớt giá nhất. Đống dưa hấu này chở về đây, thậm chí còn chẳng cần mang vào trong nhà!

Chỉ cần tìm một góc râm mát ngoài sân để chất đống lại, rồi phủ lên tấm bạt che nắng là sáng mai có thể dùng luôn được rồi.

Ngược lại, đám đậu ủ làm tương đậu của họ vì quy trình khác bên này một chút nên tạm thời vẫn chưa xong...

Nhưng cũng không cần vội.

Ông chú Bảy hiện đang tập trung hết sức vào mẻ mứt bí kia, tạm thời chẳng để ý đến chuyện khác được.

Thế nên, trong bếp bây giờ xếp đầy từng chậu từng chậu bí đao đã cắt thành sợi, ngâm trong nước sạch, phủ kín màng bọc thực phẩm. Máy lạnh thì cứ vù vù thổi thẳng vào đấy, mùa hè nóng nực thế này mà chạm tay vào chậu bí vẫn thấy mát rượi, chẳng khác gì để trong tủ lạnh cả.

Vậy nên, mẻ mứt bí đao này chắc sẽ có chất lượng ngon hơn hẳn đấy!

Sáng sớm, Trương Yến Bình lại bị lôi ra khỏi giường lần nữa, đứng canh bếp đun nước nóng. Tay anh ta cầm nửa cái bánh hành ăn dở, mặt mũi đờ đẫn.

Trước mặt là cái bếp đang hừng hực lửa, củi phải liên tục cho thêm vào, vậy mà anh ta còn chẳng dám than thở gì, bởi vì Vương Tiểu Thuận với ông chú Bảy đang đứng canh ba cái nồi lớn, lần lượt trụng chín từng đợt bí đao ngâm nước rồi vớt ra...

Ai cũng đang bận rộn cả, cửa hàng online chẳng có gì để làm, anh ta... anh ta cũng đành chịu thôi!

Cơ mà mấy sợi bí đao trụng nước kia nhìn đẹp thật đấy! Màu trắng ngà pha chút xanh non, trong suốt mờ ảo, mang theo vẻ nên thơ tự nhiên, được vớt lên bỏ vào cái chậu inox giản dị...

Nhìn thôi mà nước miếng đã ứa ra, khiến người ta không kiềm được mà tưởng tượng hương vị của nó.

Thế mà đến khi đám bí đao này nguội hẳn trong phòng điều hòa, ông chú Bảy lại thản nhiên nắm từng vốc đường trắng rải kín lên từng lớp bí đao trụng nước kia... bao nhiêu vẻ thơ mộng phút chốc hóa thành cảm giác ê răng vì đường.

Ngọt, ngọt gắt luôn ấy! Không cần nếm cũng biết là ngọt lịm rồi!

Nếu giờ mà có livestream chắc chữ [Chết vì ngọt] sẽ tràn ngập màn hình mất thôi.

Đợi đến khi đám bí đao ngâm đường này được phủ kín màng bọc thực phẩm lần nữa rồi đẩy vào góc tường, Trương Yến Bình chỉ thở dài một hơi:

“Thật là khổ quá mà!”

Chẳng phải chỉ là mứt bí đao thôi sao? Mà làm tới ba bốn ngày vẫn chưa xong, công đoạn đúng là lắm chuyện thật.

“Thì đấy.” Ông chú Bảy cũng lẩm bẩm theo: “Cái tính của Tống Đàm ấy à, hồi xưa mà về quê làm ruộng thì chắc chẳng trồng được cái gì đâu! Nói một là một, nói hai là hai, không có kiên nhẫn gì hết.”

“Cô ấy thì biết gì chứ? Suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện ăn thôi! Lãnh đạo mở miệng một câu, cấp dưới chạy bở hơi tai… Còn tôi thì sao chứ? Ai bảo tôi chỉ là một gã làm công bé nhỏ thôi!”

Vừa nói ông chú Bảy vừa nghĩ ngợi:

“Lâu rồi chưa ăn khổ qua nhỉ, dạo này ăn ớt nhiều quá, hơi nóng trong người… Trưa nay làm món khổ qua nhồi t.hịt vậy.”

Trương Yến Bình: … Nhà mình thật ra chẳng mấy ai thích ăn khổ qua đâu, nhưng mà khổ cái là quyền quyết định lại rơi đúng vào tay ông chú này.

Còn anh ta, giờ đang ngồi canh bếp mà không có tiếng nói nào, rõ ràng là thân phận đầy tớ khổ sở hơn nhiều rồi.

Loading...