Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 719: Cây táo. (2)
Cập nhật lúc: 2025-03-17 22:29:48
Lượt xem: 167
“Vậy thì làm thôi.”
Tống Đàm cũng chẳng do dự gì.
Cô cười hì hì nói: “Ai bảo trùng hợp thế chứ, tôi cũng cảm thấy mình là người giỏi nhất thế giới đấy.”
Nói gì thì nói, cứ theo kế hoạch của giáo sư Tống mà làm, dù sau này có thành công vang dội cỡ nào thì cũng chẳng ai nghi ngờ tại sao cô lại có thể trồng ra được nông sản ngon lành đặc biệt như vậy.
Cách này đáng tin hơn hẳn mấy lời đồn đoán về khoản vay vài chục triệu đang lan truyền kia, mà còn là biện pháp giải quyết dứt điểm một lần cho xong.
Chính sách hỗ trợ, sự thận trọng và coi trọng của bà con, cộng thêm những sản phẩm chất lượng chính danh...
Tất cả đều là lợi thế sẽ xuất hiện sau khi mục tiêu được hoàn thành.
Tống Đàm cam kết: “Có gì cô cứ nói thẳng ra đi. Việc nào làm được tôi sẽ cố hết sức, còn việc nào không làm được...”
Cô liếc ngang liếc dọc, rồi ghé sát lại thì thầm như kẻ trộm: “Không làm được thì tôi lén giấu ba mẹ đi vay tiền làm!”
Yến Nhiên mím môi cười: “Tống Đàm, có khi nào cô chưa tìm hiểu kỹ về thầy không đấy?”
Giáo sư Tống ngoài việc là một trong những người đặt ra các tiêu chuẩn ngành liên quan, còn là người khởi xướng dự án trọng điểm quốc gia: Phòng Thí Nghiệm Hậu Tắc Về Giống Cây Trồng.
“Cô cứ yên tâm, giai đoạn đầu có thể đầu tư hơi nhiều một chút, nhưng những gì nhận lại được sau này chắc chắn không chỉ là chừng ấy đâu.”
Lời này vừa dứt, Trương Yến Bình, người nãy giờ vừa ăn vừa nhìn Tống Đàm đau lòng móc ví, bỗng lỡ tay làm miếng bí đao trong tay rớt tõm xuống chậu nước.
Anh ta ngây người nhìn Tống Đàm: “…Ý là, tốt nghiệp bao năm rồi mà giờ tôi lại sắp tham gia dự án cấp quốc gia nữa hả? Nói gì thì nói, chuyện này so với việc tôi thi công chức còn có tương lai hơn ấy chứ!”
Nói gì thì nói… sao mà không tính là tham gia được chứ? Dù là quét dọn thì cũng là góp sức mà, phải không?
Với lại, cái trang trại nhỏ của cô em họ anh ta, sao mà đơn giản như một nông trại gia đình được chứ!
Yến Nhiên cười khẽ: “Vậy anh cứ nghĩ thêm một lúc nữa đi, mơ đẹp thêm một lát nhé.”
Rồi cô lại quay sang nói với Tống Đàm:
“Chuyện lần trước bàn với cô về buổi giao lưu đông xuân ở Thủ Đô ấy, đây cũng là một sự kiện rất uy tín trong ngành.”
Nói rồi, cô ngừng lại một chút rồi bổ sung thêm: “Quy mô toàn cầu đấy.”
Trương Yến Bình sướng phát cuồng!
Ngược lại, Tần Quân thì lại có chút trầm ngâm: “Nói như thế thì, Tống Đàm, cô có thể nhờ dì giúp hỏi thử xem làng mình có mảnh đất nào có thể đổi lấy đất nền không?”
Trương Yến Bình hít sâu một hơi lạnh!
Cái gì vậy chứ! Cậu này nghỉ hè rèn luyện không uổng phí rồi, tính toán tiền bạc nhanh hơn anh ta hẳn một bậc! Sao mà nhanh thế đã tìm được cơ hội làm giàu rồi?
Anh ta cũng muốn tham gia!
Còn Tống Đàm thì đứng ngây ra đó, tiêu hóa tin tức bất ngờ này một hồi lâu, lúc này cũng không nhịn được mà reo lên:
“Tôi đúng là chẳng để ý gì tới mấy chuyện này thật...”
“Sao mấy người không nói sớm? Hôm trước chú Từ trên núi còn hỏi tôi có muốn xây thêm vài dãy nhà xưởng hoặc ký túc xá trên mảnh đất trống trên đỉnh núi không đấy! Tôi còn nghĩ chưa dùng đến vội nên đã từ chối hết rồi!”
Giờ nghĩ lại, còn đợi gì nữa chứ?!
Cô lập tức rút điện thoại ra gọi ngay: “Chú Từ ơi? Ăn cơm chưa ạ? Phiền chú ghé qua một chuyến nhé, mình bàn chút chuyện.”
Còn giáo sư Tống thì cười hì hì bảo: “Đừng để Tiểu Yến dọa cho sợ nhé, cái tên nghe có vẻ kinh khủng vậy thôi, chứ thực tế cũng toàn là việc liên quan tới đồng ruộng thôi mà.”
“Chủ yếu là muốn lợi dụng lợi thế đặc biệt trời ban của nhà cô, để chúng tôi có thể quảng bá danh tiếng ra toàn cầu.”
“Nếu có thể cải tiến được giống cây trồng ưu việt hơn thì khi ra quốc tế, chúng ta sẽ giành được nhiều thế chủ động hơn, mà cũng có thể đổi về được thêm nhiều giống cây trồng mới.”
“Còn trang trại gia đình này của cô muốn phát triển thế nào, trọng tâm đặt ở đâu, quyền quyết định vẫn là của cô.”
“Thậm chí nếu sang năm cô muốn mở rộng quy mô, nhận thêm nhiều đất hoang núi trọc để cải tạo, thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến sự hợp tác của chúng ta đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-719-cay-tao-2.html.]
Thao Dang
Phòng thí nghiệm hạt giống cũng đâu nhất thiết phải xây một tòa nhà kiên cố ngay giữa ruộng đồng của họ đâu. Việc mà ông ấy muốn làm, chính là bảo tồn được nhiều giống cây trồng ổn định hơn, lâu dài hơn mà thôi.
Vừa nói, ông vừa nhìn về phía Trương Yến Bình và Tân Quân:
“Đầu óc hai cậu nhanh nhạy đấy, nhưng mà các cậu còn trẻ, giáo dục và y tế trong thành phố vẫn có nhiều lợi thế hơn. Về chuyện đất ở nơi này, có thể hoán đổi được thì cũng không cần ép buộc quá.”
“Giống như Tống Đàm nói đấy, nhà cô ấy trên núi có bao nhiêu là nhà xưởng, ký túc xá, chẳng lẽ còn thiếu phòng cho hai cậu sao?”
Trương Yến Bình ban đầu định nói rằng không giống nhau, dù sao thì ở nhà mình vẫn cảm thấy thoải mái tự do hơn.
Nhưng nghĩ lại... Đúng là ở nhà mình thì tự do thật, nhưng mỗi bữa lại phải từ nhà chạy sang đây ăn chực thì có lẽ da mặt anh ta cũng phải dày thêm mấy lớp mất!
Trương Yến Bình và Tân Quân liếc nhau một cái, ngay lập tức im lặng không nói gì nữa.
...
Bên này, lão Từ phụ trách vừa vội vàng xuống núi, trong lòng còn đang tính toán xem có thể kiếm được chút đồ ăn sáng nào không thì đã nghe Tống Đàm nhắc lại ý tưởng của mình.
Lão Từ tinh thần lập tức phấn chấn hẳn lên:
“Cô nói thật sao?! Ngọn núi kia chiếm diện tích hơn 2000 mét vuông đấy!”
Huống hồ trên đỉnh núi đó còn có một giếng nước, nước đang tuôn ra liên tục, các công trình sinh hoạt cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nếu mọi chuyện thuận lợi, thì nửa cuối năm nay họ chẳng cần phải lo lắng gì nữa.
Nhưng lão Từ là người đàng hoàng, cũng lo việc xây nhà liên tục có thể vét sạch cả gia sản của Tống Đàm, ảnh hưởng đến số tiền thanh toán cuối cùng của cô ấy.
Lúc này, lão Từ thành thật đề nghị:
“Cô xem, tôi nghĩ đỉnh núi tạm thời cứ để yên đấy đã. Trước mắt cứ làm đúng theo kế hoạch cũ bên này trước, sau đó sửa sang lại căn nhà cũ của ông bà nội cô chút là ổn.”
“Đợi hai việc này xong xuôi, tôi đoán lúc đó cô cũng có thể bắt đầu bán thêm ít sản phẩm nữa rồi.”
“Nếu tiền bạc dư dả thì khi ấy ta có thể xây đỉnh núi kia đẹp hơn một chút.”
Ít nhất thì, theo như ý của Tống Đàm, sau này chắc chắn sẽ có người cần chỗ ở đàng hoàng hơn, không thể cứ như mấy ký túc xá trong xưởng này mà vài người chen chúc chung một phòng được.
Cứ làm từ từ là ổn cả thôi.
Tống Đàm tính toán lại số tiền trong tay, lúc này mới khẽ thở phào một hơi.
Trời biết chứ, khi nãy cô nói với giáo sư Tống chuyện vay ngân hàng, cô đúng là đã nghĩ thật rồi đấy!
Nhưng ai mà không rõ, với giá trị trang trại của cô hiện giờ, muốn vay được vài triệu tệ thì khó lắm!
Cô lo quá đi chứ!
Mới sáng sớm thôi mà cảm giác như vừa trải qua một trận sóng gió lớn, cứ như sự nghiệp tương lai của cô sắp vươn lên tầm cao mới rồi.
Bọn họ đây mà là ru rú ở nông thôn gì chứ? Rõ ràng là đang thực hiện một dự án trọng điểm cần sự kín đáo và hy sinh hết mình thì có!
“Đúng rồi,” lúc này Tống Đàm mới nhớ ra một chuyện:
“Giáo sư Tống, còn gì cần sắp xếp nữa không ạ? Bí thư Tiểu Chúc nói thành phố đã phê duyệt việc sửa đường rồi. Chậm nhất là nửa tháng nữa, bên này chắc chắn sẽ khởi công.”
“Đến lúc đó, xe cộ sẽ phải đi vòng qua thôn Thượng Đường kế bên, e rằng sẽ hơi phiền phức một chút.”
Sửa đường sao?
Giáo sư Tống ngạc nhiên mừng rỡ:
“Chà, hiệu suất làm việc của bên chính quyền thành phố các cô cao thật đấy!”
Ông ấy hài lòng ra mặt:
“Đợi đã, ăn xong cơm chúng ta đi sắp xếp một bản danh sách vật liệu. Dù thế nào thì trước tiên cũng phải chuẩn bị sẵn đồ đã.”
Mọi người chuẩn bị tiến hành một cuộc đại công trình rồi!