Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 719: Cây táo. (1)
Cập nhật lúc: 2025-03-17 22:29:46
Lượt xem: 167
Dĩ nhiên rồi, bây giờ đang là giữa mùa nóng ba tháng hè, hoàn toàn không phải thời điểm thích hợp để di dời cây táo. Hơn nữa, việc giải tỏa khu vực này mới chỉ đến giai đoạn đóng băng hộ khẩu và đàm phán giá sơ bộ mà thôi.
Giờ đây, người kia vừa uống rượu với giáo sư Tống vừa vỗ n.g.ự.c cam đoan:
"Thầy yên tâm! Việc giải tỏa chắc chắn chưa thể tới nhà tôi ngay được đâu. Đợi qua đợt ba tháng hè, thời tiết chênh lệch nhiệt độ một chút, lúc nào cần cây ăn quả, tôi bên này đều có thể sắp xếp được!"
"Vậy thì tốt rồi..."
Cây táo của anh ta giờ đang đúng vụ kết trái, năm nay chẳng những phải cắt tỉa không công mà vì cây đã lớn thành quy mô, nếu muốn vận chuyển đi thì tiền cước phí cũng không hề nhỏ.
"May mà vậy."
Giáo sư Tống thực lòng đã tính toán kỹ càng giúp Tống Đàm, cây táo này nếu được di dời vào mùa thu năm nay, qua một mùa đông chăm sóc kỹ lưỡng, đến tháng Năm sang năm sẽ nở hoa kết trái, thậm chí nếu chăm sóc tốt thì có thể bước ngay vào thời kỳ sai quả.
Hiệu quả kinh tế mang lại, hoàn toàn không thể so sánh với chi phí vận chuyển hiện tại.
Huống hồ, khi cắt tỉa vận chuyển, họ cũng sẽ nhân cơ hội chỉnh sửa lại các cành cây một lượt...
"Đến lúc đó, còn phải phiền anh giúp đỡ nữa đấy!"
Giáo sư Tống thở dài:
"Tôi sẽ cử sinh viên của mình tới hướng dẫn công nhân, khoản chi phí này chúng tôi sẽ chịu. Chỉ là vẫn phải nhờ anh kiếm vài người làm việc giúp. Dù gì chúng tôi ở đây cũng không quen thuộc..."
"Yên tâm!" Người kia vỗ n.g.ự.c cái “bộp” thật to, hai mắt sáng lên vẻ đầy kỳ vọng:
"Cứ giao cho tôi! Đảm bảo tôi lo đâu ra đấy cho thầy!"
Giáo sư Tống lúc này mới mỉm cười:
"Giao cho anh, tôi đương nhiên yên tâm rồi."
"Mấy năm qua, tôi cũng tiếp xúc với không ít người trồng cây ăn quả, vườn cây nhà anh thật sự được chăm sóc rất chu đáo, lại còn cực kỳ tỉ mỉ. Nếu không phải vì vụ giải tỏa này thì chậm nhất là ba năm nữa, nhà anh kiểu gì cũng làm ăn phát đạt thôi."
Người kia cười ha hả:
"Bây giờ thì không được nữa rồi, tôi đâu còn cái khí thế xông xáo như hồi trẻ. Đợi cầm được tiền đền bù, tôi phải lo xong cho vợ con nhà cửa gần trường học, chi phí khám chữa bệnh các thứ đã. Nếu trong tay còn dư ra ít tiền, tôi sẽ lại nhận thêm một vườn cây ăn quả nữa."
"Lần này có kinh nghiệm rồi, chắc chắn sẽ làm suôn sẻ hơn. Đến lúc đó lại phải phiền thầy chỉ giáo thêm..."
Những cây táo đã bước vào thời kỳ sai quả như vậy đúng là vô cùng quý giá. Dù quan hệ của giáo sư Tống rộng rãi thế nào thì lần này cũng chỉ tình cờ mới gặp được cơ hội hiếm có này thôi.
Xác nhận xong xuôi bên này không còn vấn đề gì nữa, thầy trò bốn người lại vội vàng lên đường về nhà. Rõ ràng chỉ ở nhà Tống Đàm chưa đầy hai tháng mà giờ đây đã có cảm giác không nỡ rời xa rồi.
Về đến nhà thì trời vừa hửng sáng. Lúc này, ông chú Bảy vừa mở cửa bếp, đang gọi Kiều Kiều với Vương Tiểu Thuận ra phụ giúp vớt các miếng bí đao mà họ đã ngâm trong nước vôi trong từ tối qua.
Lại thêm một đại công trình nữa đây.
Mấy người hì hục bưng từng chậu mứt bí, ngồi xổm bên bồn nước phối hợp với thím Liên Hoa rửa đi rửa lại từng lượt.
Ngâm trong nước vôi trong giúp bí đao có độ giòn ngon hơn, nhưng lúc rửa lại không thể mạnh tay quá, kẻo làm gãy vụn thì mất hết vẻ ngoài đẹp mắt.
Cả đám người ngồi xổm quanh bồn nước, hì hục cặm cụi suốt một buổi sáng mới rửa xong hai ba lần.
Lúc giáo sư Tống bước vào sân, mấy người họ vừa mới xúm lại đổ hết bí đao vào chậu lớn rồi tiếp tục ngâm trong nước sạch lần nữa.
Đúng vậy, món này ăn thì rẻ mà ngọt lịm, cách làm cũng đơn giản thôi, có điều tốn rất nhiều thời gian và kiên nhẫn, mỗi công đoạn đều mất hàng chục tiếng đồng hồ!
Làm khổ Trương Yến Bình với Ngô Lôi, giờ ngẫm lại chỉ còn nước thở dài ngao ngán!
“Đã nói sáng nay không làm gì rồi mà, sao mới vừa ăn được mấy miếng cơm lại bị lôi ra đây nữa vậy?”
“Đây là đang làm gì thế?” Yến Nhiên tò mò lại gần nhìn hai cái: “Lại chuẩn bị làm món gì ngon à?”
Kiều Kiều gật đầu: “Chị Yến Nhiên, bọn em đang làm mứt bí đao, chị có thích ăn không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-719-cay-tao-1.html.]
Ai mà chẳng có hai miếng mứt này trong ký ức tuổi thơ của mình chứ?
Yến Nhiên lập tức lùi lại hai bước: “Lùi! Lùi! Lùi! Chị không ăn đâu! Ngọt lắm!”
Ngược lại, Tăng Hiểu Đông lại khá hứng thú: “Bạn em nói dùng mút này nấu chè đậu xanh bách hợp cũng ngon lắm.”
Mứt bí đao nấu chè…
Ông chú Bảy im lặng hồi lâu.
Xuất thân từ thôn quê mộc mạc như ông, quả thật chưa từng nghĩ đến chuyện trên đời lại có lắm cách ăn uống kỳ quái như thế, cái gì người ta cũng dám thử.
Ngược lại, Tề Lâm lại có chút ngại ngùng: “Tôi thích lắm. Bên vùng núi chỗ tôi, hồi nhỏ đường quý lắm… Đợi làm xong, nếu có dư thì tôi mua ít gửi về cho ông nội tôi được không?”
“Chắc chắn là dư.”
Ông chú Bảy nhấc cằm, chỉ vào mấy cái chậu lớn trước mặt: “Nhiều thế này, cậu nghĩ nhà mình ăn nổi bao nhiêu cây chứ?”
Bên này, giáo sư Tống chẳng còn tâm trí đâu mà trò chuyện nữa.
Ông lớn tuổi rồi, tính kiên nhẫn chẳng còn bao nhiêu, từ lâu đã quen đường quen nẻo ra thẳng bếp, bê lấy một bát cháo ăn kèm dưa muối. Vừa ăn rột rột chẳng giữ hình tượng chút nào, vừa không quên nhắc Tống Đàm:
“Tống Đàm, sắp tới trên núi của em phải tốn khá nhiều tiền đấy. Lát nữa tôi sẽ liệt kê danh sách những thứ cần mua, cái gì cần thì cứ mua thôi!”
“Nếu không tìm được kênh mua hàng phù hợp thì hỏi Yến Nhiên với mấy đứa… bọn nó rành cả đấy.”
Ông đúng là đang đói lắm rồi, nhanh chóng xử lý xong nửa bát cháo, lại quay về bếp lấy thêm cái bánh bao bí đỏ:
“Trước mình bàn bạc không phải nói trong bản quy hoạch trên núi có bốn cái hầm ủ men cực lớn sao? Bảo bọn họ làm gấp lên đi, nhà thì xây chậm cũng được, nhưng hầm ủ men thì phải xong trước.”
“Chẳng mấy mà dùng tới rồi đấy.”
Miệng ngậm cái bánh bao bí đỏ, nói chuyện ồm ồm không rõ, Tống Đàm ngơ ngác một lúc mới nhớ ra là giáo sư Tống quả thật đã từng đề nghị chuyện này. Có điều…
Ban đầu cô nghĩ, khoản chi lớn nhất chắc là giống cây trồng các loại, sao giờ nghe ra lại còn lắm thứ khác nữa vậy?
Lại nghe giáo sư Tống nói tiếp: “Trước tôi với Tiểu Yến và mấy người nữa nghĩ rằng, điều kiện trên núi nhà em khá tốt, lại có phương pháp trồng trọt riêng, vốn không tính làm phức tạp thế này đâu, quá tốn nhân công rồi, bây giờ nhân công nhà em ít quá, thật sự không thích hợp.”
“Nhưng hôm nọ bên công ty MCN có nhắc tới chuyện này đúng không? Quả thật là bọn tôi đã sơ sót, coi nhẹ tầm quan trọng của việc được công nhận chính thức rồi.”
“Nếu đã vậy thì chất lượng như thế này, mình cứ nhắm tới tiêu chuẩn cao nhất thế giới mà làm luôn đi! Đánh giá nông sản xanh sinh thái, yêu cầu chắc chắn khắt khe hơn bình thường nhiều đấy.”
Tống Đàm trố mắt.
Tiêu chuẩn cấp thế giới…
Mặc dù cô tự biết đồ của mình ngon nhất thiên hạ, nhưng mà…
“Mấy người cũng táo bạo quá rồi!”
Tiêu chuẩn cấp thế giới… Quy trình chắc phức tạp muốn c.h.ế.t luôn ấy chứ? Chỉ riêng cái đánh giá nông sản xanh sinh thái thôi đã phải có người tới tận nơi khảo sát môi trường trồng trọt rồi.
Thao Dang
May mà là sang năm mới xét chọn… nếu không thì với cái kiểu nuôi thả tự do lộn xộn của nhà cô hiện giờ, chắc chắn là không đạt nổi.
Giáo sư Tống lại cười đầy tự tin: “Em ấy… đừng có coi thường thực lực hiện tại của mình. Cứ chuẩn bị cho tốt, mọi chuyện còn lại cứ từng bước mà làm, yên tâm đi!”
Ông khẳng định chắc nịch: “Tới lúc đó, trên núi nhà em đúng là cần thêm không ít người làm đâu, giai đoạn đầu tư ban đầu cũng chẳng ít đâu.”
Mọi kế hoạch lớn hễ đụng tới chuyện ngân sách là khiến người ta tỉnh táo ngay, Tống Đàm cũng không ngoại lệ.
Cô nghĩ ngợi một chút, cẩn thận hỏi: “Chi phí có cao lắm không ạ?”
“Không đâu.” Vẻ mặt ôn hòa của giáo sư Tống khiến cô an tâm hơn hẳn:
“Khu này là đồi núi dốc, chẳng thể làm nông nghiệp công nghệ cao quy mô lớn được, vẫn lấy nhân công làm chính thôi.”
“Trong tình huống như vậy, khoản chi lớn nhất của em cũng chỉ là tiền công lao động thôi, còn mấy chi phí khác thì có thể sẽ vượt ngoài dự toán của em một chút. Nhưng tôi đã tính sơ qua rồi, em đủ khả năng gánh được.”