Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 674: Buổi sáng của Kiều Kiều.

Cập nhật lúc: 2025-03-14 23:01:10
Lượt xem: 201

Sáng sớm 4 giờ rưỡi, khi bầu trời chỉ vừa vẽ nên một lớp ánh sáng mờ ảo, ông chú Bảy và bà thím Bảy chậm rãi đẩy cửa sân nhà Tống Đàm.

Dưới hiên, bốn con c.h.ó đồng loạt ngẩng đầu lên. Thấy là người quen, chúng lại ngoan ngoãn nằm xuống, không sủa tiếng nào.

Chưa được bao lâu, cả bốn con lại cùng nhau ngẩng đầu nhìn về phía bên phải.

Chỉ thấy ngoài cầu thang, Kiều Kiều đang vui vẻ chạy xuống từng bậc, vừa chạy vừa cười hỏi:

"Ông chú Bảy ơi, hôm nay ăn gì ạ?"

Câu hỏi "ăn gì" này luôn là nỗi đau đầu của người nấu ăn, nhưng với ông chú Bảy thì khác. Từ khi nghe nói lão Tiền sắp tới, trong lòng ông cứ ấm ức khó chịu, hận không thể cả ngày lăn vào bếp làm món này món kia. Hai hôm nay, mọi người được ăn không ít món mới lạ!

Giờ đây, ông lại vẫy tay gọi Kiều Kiều tới:

"Sáng nay ông dạy con làm món cơm rang cháy vàng dưa cải nha, cơm rang con học rồi, món này không khó đâu. Con đi vớt cho ông một nắm dưa cải ra nhé!"

Thao Dang

"Vâng ạ!"

Kiều Kiều chẳng hề nhận ra sự sốt ruột của ông chú Bảy, ngược lại còn hí hửng vì sắp học thêm được một món mới.

Đáng tiếc thay, ông chú Bảy vốn hứng thú với việc dạy nấu ăn trên livestream. Nhưng khổ nỗi, ông già này cũng sĩ diện lắm. Thấy học trò của mình kéo được cả đống người theo dõi, còn bản thân ông vất vả lắm mới gom được vài chục lượt thích...

Nghĩ tới đây mà bực! Thế là ông bỏ livestream luôn.

Ngô Lan cũng vậy, livestream mấy lần mà chẳng qua nổi hai trăm người theo dõi, thế là cũng thôi luôn.

Cơm thì đã nấu sẵn từ tối qua, giờ chỉ cần lấy ra từ tủ lạnh, phối thêm phần cơm cháy đã được hút chân không bảo quản. Chuẩn bị bữa sáng nhanh lắm.

Bên này, ông chú Bảy đã chỉ huy Kiều Kiều nhanh chóng cắt rau, sơ chế nguyên liệu.

Nhìn một hồi, ông lại cảm thấy tiếc rẻ: Đứa trẻ này, nhìn kỹ năng cắt rau mà xem, nhanh mà chuẩn! Đúng là có năng khiếu thiên bẩm, học cái gì nhớ cái đó! Chỉ tiếc là sao cứ...

Nhưng nghĩ lại, trên đời này còn ai đơn thuần và nhiệt thành hơn Kiều Kiều nhà họ nữa chứ?

Không có ai cả.

Dù đồ đệ của lão Tiền có giỏi cỡ nào, cũng chẳng đáng yêu bằng Kiều Kiều của ông!

Nghĩ tới đây, ông chú Bảy lại phấn chấn lên. Một bên chỉ huy Kiều Kiều nhanh chóng xào ra một nồi cơm rang lớn, một bên lại hớn hở quấy nồi cháo gạo thơm phức, bên phải là xửng hấp đang bốc hơi nghi ngút với mấy khay bánh gạo nếp thơm lừng.

Nhắc đến đây, không thể không nói tới một nỗi đau khác: Nhà này người ăn khỏe quá, gạo nấu cứ như đổ xuống sông xuống biển ấy!

May mà chịu đựng thêm một tháng nữa thôi, đợi lão Tiền tới làm bếp cho bên đó thì bên này sẽ không cần nấu cơm nhân viên nữa.

Nghĩ tới đây, ông chú Bảy nhớ lại tấm vé tàu mà lão Tiền khoe hôm qua, liền hừ lạnh một tiếng.

Trong bếp, điều hòa chạy vù vù, thầy trò hai người chẳng thấy nóng chút nào.

Đến khi đồ ăn đã dọn xong, trứng trà bên cạnh cũng tắt lửa, mùi thơm đậm đà dần dần lan tỏa khắp không gian.

Nhưng giờ đây, trứng trà đã thành món ăn sáng không thể thiếu trong nhà họ Tống.

Năm giờ sáng, sân nhà bắt đầu rộn ràng hơn hẳn, gần như ai cũng thức dậy vào giờ này.

Nhóm bốn thầy trò Yến Nhiên siêng năng nhất, giờ thậm chí đã về từ trên núi rồi.

Năm nay trời oi bức, lâu lắm rồi chẳng có trận mưa nào. Họ phải lên đỉnh núi kiểm tra nguồn nước, đo nhiệt độ và độ ẩm...

Đúng là kiên nhẫn và tỉ mỉ thật.

Kiều Kiều đã ăn sáng xong, giờ đây hào hứng reo lên:

"Con đi thả bò đây ạ!"

Con bò già của nhà đã rời xa chủ nhân, dạo này tâm trạng sa sút hẳn. Vì thế Kiều Kiều cũng quan tâm nó hơn hẳn.

May mắn là con bò già chỉ buồn thôi, chứ ăn uống thì chẳng bớt miếng nào, cứ nhai lại mãi như thể cả ngày chưa được ăn gì vậy.

Lên tới sau núi, Kiều Kiều vẫn theo thói quen ghé qua thăm Đại Hùng mà lâu lắm rồi chưa gặp. Lúc này cậu nhóc thở dài đầy trưởng thành.

Rồi lại nhìn cái hang mà bầy ong đất hay chui ra chui vào, Kiều Kiều không nhịn được, rút cây đục nhỏ ra, kêu kèn kẹt mở rộng thêm một vòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-674-buoi-sang-cua-kieu-kieu.html.]

"Đại Hùng ơi!" Kiều Kiều khổ não ra mặt, "Đừng có béo thêm nữa nha. Béo thêm tí nữa thì cái hang này phải đục thành cái động lớn luôn đó!"

Sau đó, Kiều Kiều lại đi xem thử Đại Vương, thay cho nó một chiếc yếm mới, Đại Vương đặc biệt thích màu đỏ tươi, nên lần này bà nội đã cắt vải mới may cho nó một chiếc yếm đỏ chói với chấm bi trắng.

Khi chiếc nơ sau cổ được buộc lại, Đại Vương quả nhiên vô cùng hài lòng, ngẩng cao đầu, ưỡn n.g.ự.c đi về phía rừng đào.

Đúng là nhân viên quèn thì phải tuần tra từ sáng sớm thôi mà!

Sau đó, Kiều Kiều liếc qua chuồng heo và chuồng gà, rồi lớn tiếng gọi:

“Đừng có gấp, đợi cha tới cho ăn, giờ anh không rảnh đâu!”

Cậu là Kiều Kiều, hôm nay lịch trình kín mít.

Sau khi mọi thứ được căn dặn xong xuôi, cậu mới dắt sợi dây buộc Đại Hoàng:

“Đại Hoàng, đi ăn thôi! Hôm nay mình ra bờ ao ở sau núi nhé! Lâu rồi không ai nhổ cỏ, chỗ đó cỏ dại lại mọc um tùm rồi.”

“Ụm bò!!!” Đại Hoàng rống lên một tiếng thật dài, sau đó chẳng chần chừ mà đi theo cậu lên núi, băng qua ruộng dưa hấu và rừng đào mà Đại Bảo canh giữ.

Cuối cùng, theo bước chân của Tống Đàm, hai đứa tới bờ ao.

Nơi đó, Điền Dã đã bắt đầu hái rau ngổ từ năm giờ sáng.

“Em trai Tiểu Điềm!” Kiều Kiều rất thích cậu bé nhỏ tuổi hơn mình này, giọng nói lúc này đặc biệt giống Ngô Lan:

“Cẩn thận nhé! Trước khi nhổ cỏ nhớ lấy cây gậy khua thử trước, kẻo gặp rắn thì phiền lắm đấy. Trong ao có mấy con rắn nước đó!”

Điền Dã ngước mắt nhìn cậu một cái, rồi lại ậm ừ có phần khó chịu, cúi đầu tiếp tục làm việc.

Lý trí thì cậu biết Kiều Kiều lớn tuổi hơn mình, gọi cậu là em trai là hợp lý.

Nhưng nhìn bộ dạng mỗi ngày đều vui vẻ, hồn nhiên của cậu nhóc, thế nào cũng thấy giống một đứa trẻ cần được bảo vệ thì đúng hơn!

Suy nghĩ rối bời, thế nên mỗi lần nghe thấy cách gọi đó, Điền Dã lại thấy khó chịu lắm.

Còn Kiều Kiều thì chẳng nghĩ nhiều như vậy, chỉ nhanh chóng tìm ra một chỗ cỏ non xanh mướt, sau đó chỉ cho Đại Hoàng:

“Đại Hoàng, hôm nay cậu cứ ăn ở đây nha, ăn no rồi mà thấy nóng thì tự xuống ao ngâm mình đi, lát anh quay lại đón cậu.”

“Ụm bò!!!”

Không biết Đại Hoàng có hiểu hay không, nhưng nó đã cúi đầu nhồm nhoàm ăn rồi.

Dù rằng đổi chủ là chuyện buồn thật đấy, nhưng mà… nhà chủ mới này đồ ăn ngon nhiều quá đi mất!

Đôi mắt to tròn màu nâu chớp chớp, hàng mi dày mà trông cũng đáng yêu ghê. Trước đây đi theo ông lão Lý, nó chẳng dám ho hoe gì, chỉ lén lút ngửi mùi thức ăn ở xung quanh.

Còn giờ thì…

“Ụm bò!!!”

Đại Hoàng vui vẻ gặm đám cỏ non mềm mại mới mọc.

Lúc này, Kiều Kiều nhìn xuống chân, thấy mấy vảy cá rơi lốm đốm, không nhịn được vui vẻ reo lên:

“Wow! Đại Cam lại tự mình bắt cá nữa à! Đỉnh ghê!”

Chả trách mấy con mèo con lớn nhanh như thổi thế, mẹ nói cá là bổ nhất mà!

Vui vẻ xong, cậu lại rẽ sang khu chuồng vịt, thấy Đại Bạch đang phục sẵn trước cửa chuồng, trông càng ngày càng bệ vệ, bèn vui vẻ vẫy tay gọi:

“Đại Bạch, đi hóng gió thôi nào!”

“Quạc quạc quạc!”

Đại Bạch sung sướng ngẩng cổ kêu to, đập phành phạch đôi cánh chạy tới, rồi dang cánh ôm lấy bắp chân của Kiều Kiều, đôi chân có màng dậm đất bì bạch bì bạch.

Kiều Kiều cũng mừng rỡ hết cỡ, cúi người hai tay ôm lấy nó, con ngỗng nặng trịch mà cũng được cậu bế bổng lên:

“Đi thôi, đường núi khó đi, để anh bế cậu nha!”

Loading...