Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 673: Kẻ thù cũ hay bạn cũ.

Cập nhật lúc: 2025-03-14 23:01:08
Lượt xem: 179

Hiệu suất làm việc của Điền Điềm đúng là kinh người, mới có mấy ngày mà số lượng gói gia vị ướp trứng mà cô ấy đặt mua mỗi ngày cứ tăng dần đều.

Nghe nói ban đầu, trứng trà bán bốn tệ một cái chẳng ai thèm đếm xỉa. Kết quả là cô ấy thản nhiên bóc vỏ ăn ngay tại chỗ...

Gió nóng vừa thổi qua, hương thơm của trứng trà tỏa ra ngào ngạt, ngay lập tức mấy đứa sinh viên chẳng biết kiếm tiền vất vả là gì liền xúm lại.

Còn trong làng, đây là lần đầu tiên Ngô Lan làm mối, nhưng còn chưa kịp nói được câu nào thì hai người trẻ tuổi kia đã tự nhiên tạo được bầu không khí riêng rồi.

Đừng nhìn bề ngoài tưởng chỉ là mỗi ngày Điền Điềm đi xe máy tới đón Điền Dã, vừa hay chạm mặt Tôn Tự Cường. Nhưng mỗi lần nói chuyện, mỗi cái liếc mắt... cảm giác cứ khác lắm!

Điều này khiến Ngô Lan thở dài ngao ngán:

"Con nói xem, sao hôm đó mẹ lại cứ nghĩ không nên nói chuyện này vào buổi chiều nhỉ? Sao cứ phải đợi làm xong việc mới nói cơ chứ?"

"Nếu mẹ nói sớm nửa ngày thôi thì hai đứa nó giờ đã chính thức thành đôi rồi..."

"Ôi mẹ ơi," Tống Đàm nhìn bà ấy mà buồn cười: "Mẹ rảnh rỗi mà lo chuyện này thì thà lo giùm con việc bà thím nấu ăn trên núi còn hơn. Nói với bà ấy ít nhất cũng phải nấu cho ra hồn chứ, đừng có làm qua loa vậy nữa!"

Đám công nhân trong đội thi công đều kêu ca suốt, ngày nào cũng chỉ có rau luộc chấm xì dầu, bỏ ra 4000 tệ mà ăn uống thế này thì đúng là phí tiền quá!

Nhắc đến chuyện này, Ngô Lan cũng bực mình.

"Đó là họ hàng xa nhà ai trong làng mình... Lúc thử làm bữa đầu tiên thì thấy cũng ngon đấy chứ? Ai ngờ hai ngày sau lại không chịu làm cho đàng hoàng... Được rồi, mẹ thật sự phải lên núi nói chuyện với bà ta mới được!"

Nghĩ vậy, Ngô Lan chẳng thể ngồi yên được nữa. Đội nón rơm lên là hầm hầm đi lên núi.

Tống Đàm không đi theo, buổi chiều còn có một xe nguyên liệu chở tới, cô phải ở lại đợi xe đến rồi dẫn đường.

Phải nói, tốc độ xây dựng nhà xưởng trên núi đúng là nhanh thật. Tôn Tự Cường đặc biệt gác lại mấy ngày việc làm ruộng để lái máy xúc qua bên đó đào móng nền, vậy mà chỉ mới một tuần mà phần khung nhà xưởng gần như đã xong.

Tiếp theo là mấy việc tỉ mỉ như ký túc xá công nhân, nhà ăn, nhà vệ sinh, ... Đợi mọi thứ xong xuôi thì sẽ đổ bê tông và xi măng lên phần đất đã san phẳng... Đúng là còn nhanh hơn cả xây biệt thự nữa.

Chỉ có một điều phiền não duy nhất là không chỉ đội thi công phàn nàn chuyện bữa ăn, mà ngay cả đầu bếp mà ông chú Bảy và những người khác liên hệ cũng chẳng thấy đâu.

Haizz...

...

Theo lời ông chú Bảy thì, muốn tìm được đầu bếp à? Nằm mơ đi!

Lương 4000 tệ, lại còn phải lên tận cái xó núi nghèo này, ai mà có tí tay nghề chẳng thèm ngó tới đâu?

Dù có ra chợ đêm nướng xiên t.hịt nghe còn thấy có tương lai hơn.

Ông chú Bảy mò mẫm đăng lên vòng bạn bè mấy bài rồi, nhưng cứ nghe đến điều kiện là người ta lại thôi ngay.

Dù ông có tâng bốc nguyên liệu ở đây ngon lành cỡ nào thì mấy người trẻ tuổi còn lo lập gia đình, người lớn thì còn phải kiếm tiền nuôi cả nhà... Ngon đến đâu cũng đâu thể mang đi đóng học phí cho con hay đóng bảo hiểm y tế cho bố mẹ chứ?

Vậy là chuyện cứ tắc ở đó.

Không ngờ hôm nay, điện thoại của ông đột nhiên lại có người gọi tới.

Người gọi là Tiền Thiên Phúc.

Vừa mở miệng đã hỏi ngay: "Lão Tống, nghe nói ông đang thiếu đầu bếp à? Thế nào? Nói vài câu nịnh nọt, mời tôi ra tay đi?"

Xí!

Ông chú Bảy trợn trắng mắt, lập tức muốn cúp máy ngay, vì người gọi tới chẳng phải bạn bè thân thiết gì, mà ngược lại còn là kẻ thù cũ nữa kia.

Trước đây hai người họ cùng làm bếp trưởng ở một chuỗi khách sạn, tranh nhau cái chức tổng bếp trưởng mà căng thẳng muốn c.h.ế.t! Đủ mọi chiêu trò bày ra, nửa đêm còn ngồi vắt óc nghĩ cách nấu món mới...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-673-ke-thu-cu-hay-ban-cu.html.]

Ai mà ngờ được, cái thời trào lưu Tây phương nổi lên, khách sạn người ta chạy theo tiêu chuẩn sao quốc tế, cuối cùng lại mời hẳn một đầu bếp theo trường phái phương Tây về làm tổng bếp trưởng chứ.

Thế là, hai người kia cuối cùng cũng ngậm ngùi giải tán, một người nhảy việc sang nhà hàng Trung Hoa bên cạnh, người kia thì dứt khoát nghỉ hẳn, về nhà dưỡng già luôn!

Tính ra thì, dù vẫn giữ liên lạc nhưng cũng đã hơn hai mươi năm rồi họ chưa gặp lại nhau.

Ngược lại, đồ đệ bội bạc của ông chú Bảy trước kia lại được một khách sạn đã đổi chủ mấy lần tuyển vào làm việc. Lúc ấy, Tiền Thiên Phúc còn cố tình gọi điện đến trêu chọc:

“Sao cơ?”

“Vì khách sạn mà đồ đệ của ông làm việc lại nằm ngay đối diện chỗ Tiền Thiên Phúc làm việc, hai bên đúng là đối thủ cạnh tranh luôn!”

Lần này nghe Tiền Thiên Phúc nói vậy, ông chú Bảy nghĩ nghĩ rồi cũng chẳng cúp máy, mà còn bật cười đáp lại:

“Thế nào, chơi mấy chiêu của giới trẻ mà không được nữa rồi hả? Nhà hàng cũng kém người ta rồi đúng không?”

“Ông!” Tiền Thiên Phúc tức muốn nghẹn họng.

Vì đúng là như vậy thật, chính điều đó mới khiến ông ta có phần nản lòng.

Nhưng chuyện không phải là ông ta thua kém tên nhóc kia về tài nấu nướng, mà là do ông chủ bên kia có tầm nhìn xa trông rộng. Khi mua lại khách sạn, người ta còn mua thêm cả mảnh đất xung quanh, xây hẳn một câu lạc bộ!

Xây câu lạc bộ thì cũng thôi đi, lại còn bao luôn một mảnh đất lớn ở ngoại ô, dựng lên một trang trại sinh thái! Mô hình chính là nhấn mạnh vào xanh sạch đẹp, thiên nhiên lành mạnh.

Thao Dang

Chưa hết, người ta còn mời riêng đội ngũ chuyên nghiệp về làm marketing, nào là đặt hàng theo nhóm, nào là đánh giá khách sạn, nào là các blogger ẩm thực đến quay clip review, rồi còn cả kéo khách qua nền tảng TikTok nữa…

Theo Tiền Thiên Phúc mà nói thì đúng là “heo già đeo áo ngực”, hết chiêu này đến chiêu khác!

Trong khi đó, nhà hàng Trung Hoa mà ông ta làm việc thì… ông chủ lớn tuổi chẳng kém gì ông ta, điện thoại thông minh cũng chỉ biết bấm like và lướt TikTok là cùng.

Người thừa kế là cậu cháu trai năm nay mới tốt nghiệp, đúng là có năng lực đấy, nhưng miệng còn hôi sữa, làm việc chẳng được tin tưởng mấy!

Ông chủ kia thì vừa muốn buông tay vừa không dám buông hẳn, thành ra hai bên cứ tranh cãi mãi.

Dù mọi người đều rất kính trọng đầu bếp lớn tuổi như ông ta, nhưng theo suy nghĩ cũ của Tiền Thiên Phúc, nhà hàng làm ăn không tốt thì chắc chắn là do ông bếp trưởng làm chưa tới nơi tới chốn!

Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng vẫn cứ cảm thấy vướng bận.

Vừa khéo lúc này cậu chủ nhỏ quyết tâm cải tổ lại nhà hàng, Tiền Thiên Phúc bèn nhân cơ hội đi đây đi đó, tiện thể dẫn theo đồ đệ của mình mở mang thêm kiến thức.

Lúc này chẳng có gì đáng khoe khoang, nhưng đồ đệ thì nhất định phải khoe hai câu.

“Nói cho ông nghe nhé, lão Tống à! Tay nghề nấu nướng của ông thì tôi phục thật đấy, nhưng mắt nhìn người thì đúng là chẳng ra sao!”

“Không như tôi, chỉ vô tình thôi mà lại nhận được một đồ đệ có năng khiếu đặc biệt. Ây da, không phải tôi khoác lác đâu nhé, đợi nó tới tầm bốn mươi tuổi, tay nghề chắc chắn còn giỏi hơn tôi nữa!”

“Thằng nhóc ít nói lắm, nhưng lại cực kỳ tôn trọng tôi. Vừa nghe tôi nói muốn đi đây đi đó, nó chẳng nói chẳng rằng lập tức theo ngay… Ông nói xem, đứa nhỏ này…”

Ông chú Bảy: …

Ông hổn hển thở dốc, lúc này mới thấy mình bị chọc trúng chỗ đau!

Nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy chiếc xe ba bánh bảy sắc cầu vồng trong sân mà Kiều Kiều luôn chăm sóc cẩn thận, ông cũng cười khẩy một tiếng:

“Đúng vậy! Đời này tôi chỉ cầu hưởng thụ thôi, đâu giống ông, già rồi mà vẫn còn bám trụ ở tuyến đầu.”

“Nói gì thì nói, giờ tôi cũng thu nhận được một đồ đệ, ngoan ngoãn lại thông minh cực kỳ. Thế nào? Ông tới nhận việc này đi, bốn ngàn một tháng đấy, làm vài tháng xem sao?”

“Tiện thể để đám đồ đệ của chúng ta giao lưu học hỏi chút đi!”

Tiền Thiên Phúc chẳng phải cũng tính thế sao?

Lúc này, ông ta lạnh lùng hừ một tiếng: “Được, nói với chủ nhà của ông đi, việc này tôi nhận!”

Loading...