Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 672: Một bó hoa dại nhỏ.

Cập nhật lúc: 2025-03-14 23:01:06
Lượt xem: 198

Ngô Lan lần đầu làm mai mối, hồi hộp đến mức buổi chiều lái xe suýt thì không kịp đạp phanh.

Khó khăn lắm mới chờ được đến lúc trời xẩm tối về nhà, vừa hay gặp Điền Điềm xách một giỏ đầy ắp từ ngoài đồng về.

Trong lòng bà có chút căng thẳng, suy nghĩ một lúc mới chuẩn bị lên tiếng, chẳng ngờ Điền Điềm vừa đặt giỏ xuống, liền rẽ chân đi về phía Tống Đàm, người đang nhàm chán ngồi trên chiếc xe ba bánh cầu vồng của Kiều Kiều.

Xem chừng có chuyện muốn nói, thấy vẻ mặt khó xử của đối phương, Ngô Lan đoán già đoán non: Chẳng lẽ là muốn vay tiền?

Ui chao ôi!

Nếu mà vay tiền thật thì khó xử lắm đây! Dù gì cũng mới vừa vay tiền, giờ mà giới thiệu đối tượng nữa thì bảo Điền Điềm đồng ý thế nào được chứ?

Ngay cả Tôn Tự Cường vừa mới xối nước rửa đầu xong cũng nhìn thấy cảnh này, nhận được ánh mắt có chút lo lắng của Ngô Lan, anh ta dường như cũng hiểu ra, nét mặt thoáng chút buồn bã.

Thế nhưng, Điền Điềm lại không phải vì muốn vay tiền, mà là do buổi chiều cô ấy nghĩ ra một ý tưởng mới.

“Tống Đàm.”

Cô có chút ngại ngùng: “Tôi muốn mua gói gia vị nhà cô mang lên thành phố bán trứng trà, cô thấy có được không?”

Tống Đàm bóp phanh xe, lúc này kinh ngạc nhìn Điền Điềm: “Bán trứng trà á?”

“Nhà tôi bán gói gia vị này cho lão Triệu ở chợ không ít đâu, cô tính bán ở đâu chưa?”

“Tôi tính hết cả rồi.” Điền Điềm sáng nay ăn trứng xong, đầu óc liền xoay chuyển đủ đường.

Cô tính kỹ rồi, làm việc nhà Tống Đàm một ngày kiếm được 200 tệ, mà trứng cộng thêm gói gia vị kia, tính ra mỗi quả hết chưa tới 2 tệ.

Cô cắn răng bán 4 tệ một quả, chỉ dựa vào hương vị đó thì chắc chắn có thể thử một phen.

Chỉ cần mỗi ngày bán được 100 quả trứng, cũng đã nhẹ nhàng hơn làm việc nhiều rồi. Hơn nữa...

Cái vị của trứng trà ấy, tuyệt đỉnh luôn!

Nghĩ tới giờ mà cô còn thấy thèm.

Hơn nữa, món trứng trà ngon như thế này, lâu dần một ngày chắc chắn sẽ không chỉ bán được 100 quả đâu!

Tống Đàm nói cô ấy cung cấp hàng cho lão Triệu ở chợ, nhưng cũng không nhiều, cứ cách ngày mới đưa một hai trăm gói, thậm chí còn không bằng lượng bán trên mạng.

Dù sao thì một nồi chỉ nấu được hai mươi quả, đồ dù có ngon thì cũng không thể ngày nào cũng ăn, trứng trà dù sao cũng có chút no bụng.

Buổi trưa cô không ngủ trưa mà hỏi thăm bạn bè cũ, ngay cả chỗ bán hàng rong cũng đã có tính toán.

“Tôi tính mỗi ngày lên thành phố, bưng cả nồi trứng đã nấu sẵn tới mấy chỗ gần trung tâm học thêm, trung tâm văn hóa hay nhà thi đấu gì đó. Ở mấy chỗ đó toàn là con cái nhà giàu hoặc đám thiếu niên dễ đói bụng... chắc chắn có thị trường.”

Lúc này đối diện với Tống Đàm, Điền Điềm cũng không giấu giếm gì, dù gì cô mà đi thì nhà Tống Đàm sẽ thiếu một người làm việc, mình cũng nên giải thích rõ ràng.

Tống Đàm lại thấy lạ lắm.

Dùng gói gia vị nhà họ để nấu trứng trà đem bán, Điền Điềm không phải người đầu tiên.

Nghe nói lão Triệu quen một bà mẹ đơn thân, trước kia bán bánh cuộn hành mỡ, cũng nhập hàng từ ông ấy.

Thêm nữa, nhà Tân Quân cũng là một khách hàng lớn.

Thế nhưng, Điền Điềm sáng còn đang làm việc, trưa mới ăn trứng, chiều đã nghĩ ra được ý tưởng này… Cái sự linh hoạt và hành động nhanh nhạy này, thật sự vượt xa bất kỳ ai mà cô từng gặp!

Mẹ cô còn định giới thiệu Ngô Lôi cho Điền Điềm làm đối tượng đây, ôi chao, đừng có kéo lùi người ta lại nhé!

Mấy chục ngàn tệ nợ nần ấy, với cái đà này của Điền Điềm, năm nay chưa biết chừng đã trả xong rồi.

Chỉ là...

“Cô cũng cẩn thận quá rồi đấy,” cô nhìn Điền Điềm, có chút không tán thành: “Cô cứ mua thêm ít gói gia vị, muốn bán ở đâu thì bán, làm gì mà còn phải nói rõ với tôi như thế?”

Điền Điềm hơi ngượng ngùng: “Tôi nghe nói đồ nhà cô toàn bị giành nhau mua, tôi lấy hàng từ cô, thực ra cũng làm cô mất khá nhiều khách...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-672-mot-bo-hoa-dai-nho.html.]

Tống Đàm bật cười: “Cô chẳng phải vẫn trả tiền đấy sao? Hàng xóm láng giềng với nhau, tôi chẳng lẽ lại vì khách hàng ngoài kia mà bỏ qua cô à?”

Nghĩ ngợi một lát, cô lại đề nghị:

“Cậu cứ thử bán trứng trà trước đã, nếu làm ăn tốt thì nhập thêm mấy cái cốc nhựa, lúc đó nấu thêm trà giải nhiệt bán kèm luôn.”

“Trà giải nhiệt cũng có thể bán cho tôi sao?"

Điền Điềm có chút ngạc nhiên, cô đã sớm nghĩ đến việc kết hợp bán thêm trà rồi. Chỉ là nhà Tống Đàm ngày nào hàng cũng không đủ bán, đến mức cô phải đặt mua gói gia vị ướp trứng trà nữa kìa. Bây giờ lại thêm trà túi lọc thì cô cũng ngại mặt dày quá rồi.

Tống Đàm bật cười ha ha: "Có thiếu đến đâu thì cũng đâu thiếu nổi mỗi ngày 10 gói 8 gói của cô chứ!"

Điền Điềm thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó cô liền hứa hẹn: "Việc đồng áng để em trai tôi làm là được rồi. Đợi nó xong việc trở về, lại phiền các thầy cô lên lớp nhé?"

"Được được được." Tống Đàm đồng ý ngay.

Thành tích của Điền Dã không tệ, huống hồ môn tiếng Anh học đến một mức nhất định rồi, Yến Nhiên bọn họ cũng chỉ có thể chỉ dẫn thêm phương hướng, nhấn mạnh chỗ trọng điểm và khó khăn thôi, cũng chẳng còn gì nhiều để dạy cả.

Thao Dang

Thật ra theo lời của Yến Nhiên thì: Hai chị em này thật sự quá thành thật rồi!

Nghĩ tới đây, Tống Đàm lại nhìn về phía xa, thấy Tôn Tự Cường đang sốt ruột ngó nghiêng, không khỏi tỏ ra biểu cảm khó nói thành lời:

"Có điều, cô quyết định nhanh ghê nhỉ!"

Khiến người làm mai còn trở tay không kịp nữa mà.

Điền Điềm cười khổ một cái: "Nhà tôi còn nợ nần, nếu tôi không nghĩ cách thì nhà này còn trông chờ vào ai được nữa?"

Cô nhìn Tống Đàm, thầm nghĩ: Chả trách người ta giỏi giang như thế, rõ ràng còn nhỏ tuổi hơn mình, mà giờ đây nói chuyện lại chín chắn, đáng tin như một bậc trưởng bối đã nhìn thấu sự đời vậy...

Tống Đàm đâu có biết Điền Điềm nghĩ gì, cô chỉ thấy có chút tiếc nuối thôi.

Tôn Tự Cường thật sự rất tốt.

Nhưng Điền Điềm giờ chỉ một lòng kiếm tiền, e rằng thật sự sẽ không đồng ý rồi.

Nghĩ ngợi một hồi, Tống Đàm ngẩng đầu lên lại không thấy Tôn Tự Cường đâu nữa, ban nãy rõ ràng anh ta còn ở ngoài sân mà?

Chẳng lẽ đi đâu đó khóc trộm rồi?

Mà Điền Điềm thì chẳng hay biết gì.

Cô chỉ đang tính toán trong đầu, bán trứng trà gần như không cần chuẩn bị gì nhiều, ngày đầu thử bán, để chắc ăn thì nên lấy sáu gói gia vị ướp trứng trước.

Đợi tối về thôn lại gom thêm ít trứng gà nữa...

Tuy rằng trứng gà ta trong thôn có đắt hơn trứng gà thường một chút, nhưng lần đầu mang ra bán, mở đường tiêu thụ mới là quan trọng nhất, chẳng đáng so đo chuyện mất mấy đồng lẻ này.

Điền Dã còn phải học thêm hơn nửa tiếng nữa, Điền Điềm cũng chẳng rảnh rỗi mà đứng chờ, bèn nhân cơ hội mang rau diếp cá ra bể nước ngoài sân chuẩn bị rửa sạch kỹ càng.

Ai ngờ vừa mới xách rổ đặt xuống bể nước, đã thấy Tôn Tự Cường hai tay giấu sau lưng, ngập ngừng bước tới.

"Chuyện gì thế?"

Điền Điềm tò mò nhìn anh ta.

Khoảnh khắc sau, chỉ thấy ở góc sân vắng vẻ này, Tôn Tự Cường từ sau lưng rút ra một bó hoa:

"Cô..." Anh ta ấp úng nửa ngày mới thốt ra được: "Tôi không định ép cô đồng ý hẹn hò ngay đâu, chỉ là muốn nói với cô... Đừng có áp lực gì cả, có chuyện gì thì chúng ta cùng gánh vác nhé!"

Nói xong anh ta vội dúi bó hoa vào tay cô, thấy Điền Điềm luống cuống đón lấy, anh ta lập tức đỏ mặt chạy biến mất.

Điền Điềm: ... Cô còn chưa kịp nói gì cơ mà!

Cúi đầu nhìn bó hoa dại trong tay, đám cỏ bông lau, cúc họa mi và mấy bông cúc dại nho nhỏ xếp lại thành một bó hoa núi rực rỡ mà mộc mạc, chẳng hiểu sao cô lại chẳng nỡ mở miệng từ chối nữa.

Chỉ là bất giác, cảm giác nặng nề và bất an trong lòng vốn chưa tan hết, bỗng chốc lại trở nên nhẹ nhõm, bay bổng hơn hẳn.

Loading...