Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 671: Ngô Lan làm mai.

Cập nhật lúc: 2025-03-14 23:01:04
Lượt xem: 191

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Tôn Tự Cường "ngộ đạo"! Lúc này bị Tống Đàm nhìn chằm chằm, mặt anh ta đỏ bừng lên.

Anh ta len lén liếc sang Điền Điềm, cô đang cùng với Điền Dã đi rửa lại đám rau diếp cá, không nhìn thấy ánh mắt của hai người họ, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng anh ta thở phào quá sớm rồi!

Chỉ nghe thấy Tống Đàm khẽ hỏi:

"Thế nào? Muốn để mẹ tôi làm mai cho không? Hay là tự do yêu đương?"

Mặt Tôn Tự Cường đỏ bừng đến tận mang tai!

Anh ta hoang mang nhìn quanh rồi ấp úng:

"Không... không... không phải thế đâu!"

Không phải thế sao?!

Tống Đàm nhìn anh ta bằng ánh mắt nửa cười nửa không:

"Tiểu Tôn à, vậy thì cậu phải nghĩ kỹ nhé. Điền Điềm là cô gái vừa hiếu thảo, vừa đàng hoàng lại có trách nhiệm. Nếu không thẳng thắn thì trước khi nhà cô ấy trả hết nợ, e rằng cô ấy chẳng nghĩ đến chuyện yêu đương đâu."

"Cô ấy không giống cậu đâu, ăn no cả nhà không đói, dựa theo khoản nợ và chi tiêu của nhà cô ấy mà tính, trong mấy ngày hè nóng nực phải ra đồng làm việc này, ít nhất cũng phải hai ba năm nữa mới ổn định được!"

Tống Đàm giả vờ như không thấy nét mặt xót xa xen lẫn thất vọng của Tôn Tự Cường, tiếp tục nói:

"Nhìn xem, mới làm việc bao lâu chứ? Da đã rám nắng thành thế kia, người thì hốc hác..."

Đúng là vậy thật.

Tôn Tự Cường cũng thấy rõ, không thì hôm nay anh ta cũng chẳng cố ý giữ lại quả trứng trà dùng để lót dạ mà để dành cho họ.

Như Tống Đàm nói, Điền Điềm vừa đàng hoàng vừa có trách nhiệm. Cô nhận được 200 tệ tiền công, em trai lại đi học, thế nên ngày nào cô cũng làm việc đến trưa mới chịu nghỉ.

Mấy bà thím phụ trách gói gia vị đều về nhà từ hơn chín giờ sáng rồi, vậy mà cô vẫn cẩn thận thu dọn đến hơn mười giờ. Buổi chiều cũng đến sớm, về thì muộn...

Còn chưa đợi anh ta kịp lắng dịu nỗi xót xa, đã nghe Tống Đàm lại thở dài:

"Cậu nói xem, Điền Điềm vừa thông minh, vừa đàng hoàng, lại chịu khó. Con gái tốt như vậy giờ kiếm đâu ra nữa? Cái tên Chu Thiên Vũ kia đúng là đồ đầu đất mới không thích cô ấy."

Đúng đúng đúng! Chẳng phải thế là gì! Tôn Tự Cường thầm nghĩ: Khi lên núi ăn mấy quả dại, anh ta đã thấy rõ rồi, hai người đó căn bản không hợp nhau.

"Thím Lý cũng thế, nhìn gì nhà người ta chứ? Chỉ cần nhìn nhân phẩm của Điền Điềm thôi là đủ rồi. Người trẻ chăm chỉ phấn đấu hai năm, chắc chắn sẽ sống tốt thôi!"

Nghe cô nói mà cứ như bà cụ non vậy, nhưng Tôn Tự Cường hoàn toàn không nhận ra, trong lòng chỉ không ngừng gật đầu đồng tình:

Đúng đúng đúng, nói quá đúng rồi!

Tôn Tự Cường cũng từng nghèo khổ, cha mẹ thiên vị, anh ta cũng không ít lần phải chịu đắng cay. Đừng nhìn anh còn trẻ, thực tế đã thấu hiểu không ít chuyện.

Thậm chí, anh còn biết rằng Tống Đàm nói chẳng sai tí nào.

Với tính cách không muốn liên lụy người khác của Điền Điềm, nếu anh ta muốn theo đuổi cô ấy thì trong hai năm tới chắc chắn cô ấy sẽ không nhận lời đâu!

Nhưng mà... nhưng mà mỗi ngày nhìn thấy cô ấy vất vả, âm thầm làm việc bên bờ ao, mồ hôi ướt đẫm, không hề lười biếng lấy một chút...

Bất giác, ánh mắt của anh ta cứ hướng về phía đó.

Nhìn cô gái mà mình thích ngày nào cũng cực nhọc như vậy, lòng Tôn Tự Cường cũng khó chịu lắm. Anh ta còn lén tính toán lại tiền tiết kiệm của mình.

Chiếc máy xúc là hàng cũ, may mà khoản vay không nhiều, mỗi tháng trả chừng hai ba ngàn tệ, hai năm là hết nợ.

Anh vẫn còn hơn ba vạn tiền tiết kiệm.

Hơn nữa công việc ở chỗ Tống Đàm vẫn có thể kéo dài thêm một thời gian nữa, tuy phí dịch vụ không cao, mỗi ngày 1500 tệ, nhưng trừ các khoản bảo dưỡng, xăng dầu thì mỗi tháng cũng để dành được bốn đến năm ngàn tệ.

Nhìn ánh mắt rõ ràng của Tống Đàm, lòng anh ta không khỏi d.a.o động.

Nhưng mà... lỡ mà không thành thì sao? Lỡ như Điền Điềm không thích kiểu người như anh ta thì làm thế nào?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-671-ngo-lan-lam-mai.html.]

Nếu vậy thì sau này gặp mặt chẳng phải sẽ rất ngại ngùng ư?

Anh ta không thể bỏ việc ở đây, còn công việc của Điền Điềm lại càng không thể mất được. Nghĩ vậy, giờ mà thổ lộ thì thực sự không thích hợp chút nào.

Nhưng nếu cứ lần lữa không nói, Điền Điềm lại phải gắng sức làm việc, còn phải bị gia đình thúc giục chuyện đại sự của bản thân, ngược lại còn phải khuyên ngược lại gia đình đừng nghĩ nhiều... Thế chẳng phải cuộc sống sẽ càng căng thẳng hơn sao?

Anh ta không có ý gì khác, chỉ muốn nói với Điền Điềm một câu:

"Em mệt cũng đừng lo, còn có anh đây gánh vác, có thể nghỉ ngơi mà."

Trong lúc đầu óc rối như tơ vò, còn chưa kịp quyết định, đã nghe thấy giọng Điền Điềm vang lên từ xa:

"Tống Đàm, tôi đã phơi xong rau diếp cá rồi, tôi với Điền Dã về trước nhé. Chiều ba giờ em ấy quay lại lật rau một lần nữa, mấy người không cần lo đâu."

Tôn Tự Cường lại ngẩn người nhìn cô...

Cô cười lên trông thật đẹp!

Làn da ngăm ngăm đen, còn đen hơn so với lần trước gặp mặt, người cũng gầy đi nữa, nhưng đôi mắt lại sáng rực rỡ. Lúm đồng tiền bên má hằn lên, nhìn đáng yêu khỏi phải nói! Chỉ là da mặt có hơi bong tróc một chút, môi cũng khô khô…

Chắc là cực khổ quá đây mà?

Chắc chắn là vậy rồi!

Ngay khi tiếng xe máy của cô vang lên, ánh mắt Tôn Tự Cường cuối cùng cũng chịu thu lại. Anh ta trịnh trọng nói với Tống Đàm:

“Vậy… có thể nhờ thím Ngô Lan giúp tôi nói với nhà Điền Điềm một tiếng được không?”

Thao Dang

Chuyện làm mối mà lại gọi là “nhờ vả” à?

Nhất là với một người trẻ mà mình cũng ưng bụng lắm ấy chứ.

Ngô Lan nghe vậy thì cười tít cả mắt:

“Tiểu Tôn à, cháu yên tâm! Có thím ra tay là đảm bảo thành công!”

Chung sống với nhau bao lâu nay, lại còn từng ngồi ăn chung một mâm cơm, chưa kể giữa làng này với làng kia, dù đường vòng vèo khúc khuỷu cỡ nào thì thế nào cũng lôi ra được họ hàng hoặc người quen. Ngô Lan đối với Tôn Tự Cường cũng coi như là biết rõ gốc gác rồi.

Chỉ là…

“Tiểu Tôn à, cháu còn nhỏ hơn Điền Điềm ba tuổi đấy! Cô ấy có thích người nhỏ tuổi hơn không thì thím không dám chắc nha. Nhưng cháu yên tâm, thím nhất định sẽ hết sức giúp đỡ!”

Vừa nói vừa không quên khen mắt nhìn người của anh ta:

“Vẫn là tiểu Tôn nhà mình có mắt nhìn! Không thì qua thêm hai tháng nữa, thím cũng tính nói với thằng cháu của thím rồi.”

Hoàn toàn chẳng nghĩ gì đến chuyện chênh lệch tuổi tác, Tôn Tự Cường: …

Anh ta vội cuống lên:

“Thím ơi, thím nói với nhà cô ấy giúp cháu đi! Chuyện cưới xin của cháu cháu tự quyết được. Với lại nếu cháu và cô ấy thành đôi thì cũng không gấp cưới ngay đâu. Ít nhất cũng phải hai năm nữa! Cháu còn phải dành tiền hoặc là để đặt cọc nhà, hoặc là xây nhà ở làng mình, đều xem ý của cô ấy cả, cháu nhất định sẽ không để Điền Điềm chịu thiệt thòi đâu!”

Ngô Lan vừa định mở miệng nói gì đó thì thấy Tôn Tự Cường để chứng minh lời mình nói là thật, thậm chí còn kéo cả người phụ trách đội thi công vừa tới hôm nay lại:

“Không tin thím hỏi anh Từ đây này, cháu bàn bạc với anh ấy cả rồi! Đợi xong việc ở nhà mình cháu sẽ đi theo đội công trình của anh ấy, lúc ấy kiếm được nhiều hơn nữa! Mười ngàn, hai mươi ngàn đều có thể kiếm được, tiền sính lễ cháu nhất định sẽ lo đủ!”

Thấy anh ta cuống lên như thế, Ngô Lan cũng không tiện nói ra mấy lời kia nữa.

Nhưng mà không nói thì không được.

“Tiểu Tôn à, cháu tính toán cũng xa đấy! Thím chỉ nhắc cháu một câu thôi, cháu dù muốn kết hôn cũng không được đâu, cháu quên là năm nay cháu còn chưa đủ 22 tuổi à?”

Tôn Tự Cường: …

Mặt anh ta lập tức đỏ bừng lên.

Cuối cùng lúng túng cả buổi, chẳng biết nói gì, đành thêm một câu:

“Thím ơi, cháu biết Điền Điềm bây giờ là người quán xuyến việc nhà. Thím cứ bảo cô ấy là… dù sau này có kết hôn thì việc chăm sóc gia đình cũng là chuyện nên làm thôi, đừng lo nghĩ quá ạ.”

Loading...