Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 670: Hai quả trứng trà.

Cập nhật lúc: 2025-03-13 22:40:40
Lượt xem: 223

Quả trứng gà của Chu Hân thành công khơi mào trận chiến nước miếng trong ký túc xá, thật sự là chiến đấu bằng nước miếng.

Kết quả là cửa hàng nhà Tống Đàm lại bùng nổ doanh số. Cũng may khoảng thời gian này, các gói gia vị ướp liên tục được đóng gói, bán hết lại bổ sung, bán hết lại bổ sung... Bằng không e là lại rơi vào tình trạng cháy hàng nữa rồi.

Ví dụ như loại trà giải nhiệt kia, trước khi rau diếp cá phơi khô xong, chẳng phải cũng lại hết hàng đó sao?

Lúc này, Điền Dã lau mồ hôi trên trán, cuối cùng cũng chịu bỏ cuốc xuống. Điền Điềm đứng cạnh nhắc nhở:

“Điền Dã, đừng làm nữa, trước đó thầy giáo đã bảo em chín giờ phải đi học rồi, giờ đã hơn chín giờ rồi đấy.”

Điền Dã uống một ngụm nước, rồi đi tới bên hồ, nhân tiện ngồi xuống giúp chị mình nhổ thêm ít rau diếp cá:

“Không vội, để em làm thêm chút nữa, nhà họ đang thiếu trà túi lọc này, phải tranh thủ mới được.”

Thấy Điền Điềm định giục nữa, cậu đành bổ sung thêm:

“Thầy với mấy người bên đội thi công hôm nay đang bàn chuyện kênh mương với đường sá, chắc giờ vẫn đang bận rộn.”

Nghe vậy, Điền Điềm mới thôi không nói thêm gì nữa.

Làm việc dưới trời nắng gắt tuy vất vả, nhưng kiếm được cũng không ít, quan trọng nhất là gần nhà, chạy xe chừng mười mấy phút là tới. Giờ ngày nào cô cũng tràn đầy năng lượng.

Nhà Tống Đàm đang thiếu rau diếp cá, Điền Điềm ngày nào cũng cố làm đến hoa mắt mới về. Nghe nói một thời gian nữa còn có thể đến giúp làm việc khác nữa!

Điền Dã đặt bó rau diếp cá vào trong giỏ, do dự một lát rồi hỏi:

“Chị, nghe nói nhà họ đang tuyển đầu bếp cho công trường, một tháng bốn nghìn tệ... Chị nói xem, liệu mẹ mình có thể làm không?”

Mùa hè năm nay, Điền Dã trưởng thành hơn hẳn so với trước kia, ngay cả việc tính toán cho gia đình cũng rõ ràng hơn nhiều.

Chị cậu mỗi ngày kiếm được hai trăm tệ tiền công, nhà cũng chẳng có mấy khoản chi tiêu. Bản thân cậu tuy chưa kiếm được tiền, nhưng mỗi tối về nhà làm bài tập đều nhận ra điểm tiếng Anh của mình đang tiến bộ, thậm chí còn có cái nhìn rõ ràng hơn về hướng học tập.

Học phí trường công không đắt, mỗi tháng thêm vài trăm tệ sinh hoạt phí là đủ. Cố gắng thêm hai năm nữa, đợi khi đậu đại học, cậu có thể đi làm thêm vào kỳ nghỉ hè. Nghe nói nếu chịu khó làm việc, hoàn toàn có thể trang trải học phí và sinh hoạt phí...

Dù mọi thứ cần phải lên kế hoạch từng chút một, nhưng Điền Dã chưa bao giờ thấy cuộc sống có nhiều hy vọng như bây giờ. Cậu thậm chí còn tính toán được rõ ràng, chậm nhất là mấy năm nữa có thể trả hết nợ nần!

Rồi sau đó...

Cậu mím môi, nhìn Điền Điềm với làn da ngày càng đen sạm và gò má đỏ ửng.

Gia đình họ đã làm lỡ dở chuyện hôn nhân của chị, nhưng... sau này cậu nhất định sẽ cố gắng hơn nữa!

Thao Dang

Bốn nghìn tệ chỉ là nấu cơm thôi mà. Cậu hiểu rõ tính cách cha mẹ mình, khó mà không động lòng với mức lương này.

Nhưng Điền Điềm lại lắc đầu.

“Đừng nghĩ chỉ là nấu cơm thôi nhé, trời thì nóng thế này, mà phải nấu cho cả mười mấy hai chục người ăn, đâu phải việc nhẹ nhàng gì... Mẹ mình còn chưa hoàn toàn hồi phục sức khỏe nữa. Em biết mẹ cũng sốt ruột muốn kiếm tiền, nhưng thật sự không cần vội vàng nhất thời đâu.”

“Về nhà em đừng nhắc đến chuyện này đấy.”

Điền Dã im lặng một lúc lâu, sau đó mới áy náy nói:

“Em chỉ nghĩ nếu mẹ biết có việc làm chắc sẽ vui...”

“Chị biết...” Điền Điềm vừa định nói gì đó thì nghe thấy có người trên núi gọi mình:

“Mười giờ rồi, các người còn chưa về à?”

Là anh chàng lái máy xúc Tôn Tự Cường.

Điền Điềm lau mồ hôi, nhìn đồng hồ: Quả nhiên đã mười giờ. Nhưng hôm nay thấy cũng không quá mệt, cô bèn lớn tiếng đáp lại:

“Anh Tôn, việc của em không mệt đâu, em làm thêm chút nữa rồi về.”

Tôn Tự Cường vừa bước xuống từ máy xúc, suýt nữa bị cái nóng hầm hập làm cho ngất xỉu:

...

“Việc gì mà không mệt? Trời nóng như đổ lửa thế này, đứng ngoài nắng thôi đã là cực hình rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-670-hai-qua-trung-tra.html.]

Anh ta bực mình “chậc” một tiếng:

“Bảo về thì về đi, lắm lời thế? Tống Đàm dặn riêng tôi bảo hai người đừng ở ngoài ruộng quá lâu.”

“Lỡ trúng nắng, ốm ra đấy thì khổ, cô cũng chẳng muốn còn trẻ mà đã mang bệnh trong người chứ?”

Điền Điềm còn định nói thêm gì đó, nhưng vừa nghe đến từ “bệnh”, Điền Dã đã lập tức kéo cô đứng dậy, rồi giật luôn cái giỏ bên cạnh:

“Đúng đấy! Chị, mình về thôi!”

Điền Điềm dở khóc dở cười:

“Về thì về, nhưng để chị rửa qua bùn đất trên rau diếp cá bên hồ đã.”

Làm thế thì khi về nhà rửa lại sẽ tiện hơn mà còn tiết kiệm nước.

Hai chị em đang nói chuyện thì ở trên núi, Tôn Tự Cường đứng hồi lâu không thấy họ nhúc nhích nên sốt ruột, liền sải bước lớn đi xuống:

"Đã bảo hai người đi rồi mà sao còn chưa chịu nghe thế hả?"

Nhìn thấy trong giỏ của họ có đầy rau diếp cá còn dính bùn, anh ta cũng hiểu ra ngay. Thế là anh ta liền giật lấy cái giỏ từ tay Điền Dã:

"Mau lên, làm xong rồi về!"

Anh ta khỏe lắm, lại là người làm ruộng quen tay, bấy giờ xách giỏ bước mấy bước đã tới bên bờ ao, chẳng nói chẳng rằng liền đổ hết đám rau diếp cá vào trong nước.

Ba người ngồi xổm xuống, vừa vò vừa rửa, chẳng mấy chốc đã lại có được một giỏ rau đầy nước tươi rói.

Điền Điềm có chút ngại ngùng:

"Phiền anh quá, việc anh cũng đã đủ cực nhọc rồi mà còn phải giúp tụi tôi nữa."

"Việc gì đâu!" Thấy cô khách sáo như vậy, Tôn Tự Cường ngược lại còn cảm thấy hơi mất tự nhiên. Anh ta gãi gãi đầu:

"Nhà nào chẳng có lúc khó khăn. Nhà cô nợ nần nhưng người vẫn khỏe mạnh, nợ nần rồi cũng sẽ trả xong thôi, có đúng không? Mấy chuyện này không thể vội được, vội mà đổ bệnh ra đấy thì đúng là mất nhiều hơn được."

Vừa nói, anh ta vừa thò tay vào túi quần, lôi ra một túi nhựa, bên trong là hai quả trứng trà:

"Này, Tống Đàm bảo tôi đưa cho hai người đấy."

Hả?

Điền Điềm thực sự cảm động:

"Chúng tôi thì..."

Cô tuy lương không thấp, Điền Dã còn được học thêm miễn phí nữa, giờ lại còn nhận đồ ăn từ nhà người ta... Đừng tưởng chỉ có hai quả trứng thôi, chứ Điền Điềm từng thấy quầy hàng của họ rồi, gói gia vị ngâm trứng tận 20 tệ lận, một quả trứng trà chí ít cũng phải 2 tệ đổ lên!

Nghĩ đến đây, cô càng cảm thấy mình cố gắng làm việc chăm chỉ là đúng đắn.

Chần chừ một lát, thấy ánh mắt sốt ruột giục giã của Tôn Tự Cường, cô mới đưa tay ra nhận lấy hai quả trứng trà đó.

Vừa đi vừa chia với Điền Dã. Bóc vỏ trứng ra, trên lớp lòng trắng trắng nõn điểm những đường vân nâu nhạt, cắn một miếng, hương thơm đậm đà của gia vị ngâm quyện với vị thơm bùi của trứng lan tỏa trong miệng, dạ dày trống rỗng như được lấp đầy, cơn choáng váng mơ hồ trước đó cũng dường như tan biến.

Lại cầm bình nước trong giỏ lên tu một ngụm, cái cảm giác thỏa mãn ấy thật sự quá đã!

Dù gì thì chị em họ cũng làm việc rất chăm chỉ, sáng sớm tờ mờ đã dậy ăn vội bữa sáng, sau đó tới chỗ Tống Đàm làm việc, mãi đến trưa mới về...

Làm việc quần quật cả buổi sáng, đúng là đói lả cả người.

Vì ghi nhớ chuyện này, Điền Điềm còn đặc biệt cảm ơn Tống Đàm:

"Tống Đàm, cô tốt thật đấy... Cảm ơn cô đã cho bọn tôi hai quả trứng trà."

"Nhưng mà, ngày mai đừng cho nữa nhé. Là do trước đó tôi không nghĩ chu đáo, ngày mai bọn tôi sẽ tự luộc trứng ở nhà rồi mang theo. Đồ nhà cô đắt đỏ lắm, cho bọn tôi ăn thì phí quá."

Tống Đàm: …???

Nhìn sang Tôn Tự Cường đứng bên cạnh đang nháy mắt ra hiệu, cô lập tức hiểu ra ngay.

Loading...