Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 668: Đầu bếp mới.
Cập nhật lúc: 2025-03-13 22:40:36
Lượt xem: 186
Ông chú Bảy vì muốn tìm một người đồng hành chí hướng mà đúng là phải vắt óc suy nghĩ.
Nhưng suy nghĩ mãi mới nhận ra, cái nhà xưởng trên núi của Tống Đàm còn chưa đâu vào đâu mà!
Người ta mà đến thì làm gì đây? Chẳng phải sẽ cướp mất vị trí đầu bếp của ông sao?
Thế thì không được!
Ông đã nghe Tống Đàm nói rồi, sau này thức ăn trên núi sẽ phải mua ngoài, chắc chắn không thể dùng toàn nguyên liệu tốt như ở nhà được.
Cái ghế đầu bếp này, tuyệt đối không thể nhường!
Ông chú Bảy nghĩ ngợi một hồi, định bụng hỏi Tống Đàm xem có thể cho một ngày cụ thể không, ai ngờ Tống Đàm vừa hay nhận được điện thoại từ đội trưởng đội công trình.
Ngày mai, họ sẽ lên núi khởi công!
Giờ đang mùa hè, trong thành phố còn chẳng ai gọi vào mùa nóng để thi công nữa, nhưng mà người làm nghề này, toàn là muốn kiếm tiền mà thôi.
Đội trưởng đội công trình bây giờ mà có thể kiếm được một đơn hàng trên núi, lại còn là vị chủ biệt thự trả tiền hào phóng lần trước, mấy anh em dưới quyền ai nấy đều vui ra mặt.
Mùa hè tuy vất vả hơn, nhưng ngay cả khi không làm công trình, về nhà vẫn phải làm việc đồng áng mà!
Làm ruộng thì không kiếm được bao nhiêu, còn làm công trình thì lại có thể kiếm được cả đống tiền.
Hơn nữa, đội trưởng đội công trình trước đây đã đến xem địa điểm một lần, cũng đã xem qua bản vẽ nhà xưởng, lần này thậm chí còn chẳng cần vẽ lại bản thiết kế, chỉ cần trao đổi với Tống Đàm là trong lòng ông ta đã có kế hoạch rồi.
Sáng sớm chiều tối tranh thủ làm việc, xây một nhà xưởng lớn và cái sân, so với quy trình ở mấy nơi khác thì đơn giản hơn nhiều. Vùng núi vốn đã mát mẻ hơn thành phố một chút, cả đội của họ chưa tới một tháng là có thể hoàn thành xong hết mọi thứ.
Lúc đó sẽ nối liền luôn với căn nhà cũ của nhà Tống Hữu Đức, có thể làm liền một mạch đến tận đầu thu.
Đợi xong xuôi hết rồi về thành phố, trời ơi, kiếm được chẳng khác nào cả năm làm việc luôn ấy chứ!
Ai nấy đều vui sướng trong lòng.
Sau khi gọi xong điện thoại cho Tống Đàm, đội trưởng đội công trình cũng không quên dặn dò đám công nhân dưới quyền mình:
“Đây là khách quen đấy, trả tiền thoáng tay, chưa bao giờ chậm trễ. Nếu chúng ta làm không tốt, sau này chẳng còn dám nhận việc ở vùng mười dặm tám thôn này nữa đâu.”
Nhưng trong núi không có chỗ ở, đến lúc đó họ phải dựng một cái lều tạm, rồi còn phải thuê người nấu cơm dọn dẹp nữa, chuyện này thì phải nhờ người địa phương thôi.
Gác máy xong, Tống Đàm cũng thấy hơi lo lắng.
Giờ đang là mùa hè, nấu ăn cho mấy chục người trên công trường chẳng phải chuyện nhẹ nhàng gì. Đội trưởng đội công trình kia đã mở giá đến 4000 tệ, đây mà nói ở làng thì đúng là lương cao thật.
Vấn đề là... trong làng lại không có người làm!
Tống Đàm còn tính nhờ cha mẹ mình hỏi thăm thử mấy làng bên xem có ai muốn làm không, không ngờ ông chú Bảy đột nhiên lên tiếng:
“Muốn tìm người đúng không? Để ta tìm cho!”
Tống Đàm lập tức xua tay: “Đắt quá, con không cần!”
Ông chú Bảy: …!!!
Ông chú Bảy vô cùng sửng sốt, ông chú Bảy không thể hiểu nổi!
Lương của ông một tháng 8000 tệ nhiều lắm sao? Số tiền này phải nấu ba bữa cơm một ngày cho cả chục người, còn phải dạy Kiều Kiều nữa, thật sự không nhiều đâu!
Huống hồ ông còn chưa nói đầu bếp mới giá bao nhiêu mà!
Thế mà Tống Đàm đã giải thích ngay:
“Ông chú Bảy à, không phải là con không tin ông, mà là vì tay nghề của ông giỏi như thế, thì người mà ông coi là giỏi chắc chắn cũng có tay nghề cao.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-668-dau-bep-moi.html.]
“Người như vậy, lương dưới 5000 tệ là không thể có, huống chi còn phải lên vùng quê hẻo lánh này nấu ăn cho nhiều người như vậy… Côn là thuê người làm việc, chứ không phải mở nhà ăn, lương cao quá thì không đáng đâu.”
Ông chú Bảy: … Nói cũng đúng.
Chỉ riêng việc lên vùng núi sống thôi đã khó kiếm người rồi. Đa phần những trường hợp như vậy, tìm người địa phương là tiện nhất.
Nhưng người địa phương cũng có một nhược điểm, đó là gần nhà thì dễ bớt xén, ăn cắp vặt. Đã thế mọi người còn có chút họ hàng thân thích, xử lý không khéo là lại sinh ra chuyện rắc rối.
Ngược lại, người ngoài cho dù có bớt xén nguyên liệu thì cũng chẳng có chỗ tiêu thụ, ngược lại còn đỡ phiền phức hơn một chút.
Vì vậy, Tống Đàm thực sự tính thuê một đầu bếp từ nơi khác đến.
Chỉ là cái giá đó chắc chắn không thể cao như thế được, thậm chí cô còn tính theo mức như đội trưởng đội công trình kia nói, cao nhất cũng chỉ 4000 tệ.
Giá này, dù có thuê phải người có tay nghề bình thường đi nữa, chỉ cần nhân phẩm tốt là được rồi. Sau đó mướn thêm một người phụ giúp nữa, mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Ông chú Bảy cuối cùng cũng hiểu ra.
Ông là người từng trải, chỉ là lúc nãy nghĩ hơi lệch hướng thôi, bây giờ thì đã hiểu ra rồi. Lúc này, ông nhíu c.h.ặ.t chân mày, nghiêm túc nói:
"Vậy con đợi chút, để ta nghĩ kỹ đã."
Mà nghĩ thế này thì không biết tới khi nào mới xong. Bên đội công trình e là phải hỏi thử xem bên thôn kế có người nào tới không đã.
Bên này, Tống Đàm đang lo tìm đầu bếp, còn bên kia, Chu Tân – người chỉ xin nghỉ có hai ngày để dự đám cưới, sau khi xong việc lại vội vàng chạy về Ninh Thành – vừa về đến nơi đã bị đồng nghiệp vây lại.
"Thế nào rồi? Cậu có thấy qua môi trường sống nhà người ta không? Anh chàng Anh Tuấn với cô Công Chúa của chúng ta ở đó có tốt không?"
Vừa nhắc đến chuyện này, Chu Tân liền không kìm được mà huyên thuyên như pháo nổ:
"Để tôi nói cho mà nghe! Tôi theo chân người ta về tận quê đấy. Chỗ đó đúng là vùng đất bảo địa, non xanh nước biếc, không khí trong lành. Nhà của người nhận nuôi còn xây hẳn một căn biệt thự to đùng, ba tầng lầu, có cả sân lớn nữa, ngày ngày sống chẳng biết thoải mái đến nhường nào!"
"Chưa kể đến chuyện đồ ăn mà nhà đó cho Anh Tuấn và Công Chúa ăn toàn là cơm c.h.ó bí truyền của họ đấy nhé! Các cậu nghĩ xem, Đại Vương với các anh em Tam Bảo, Tứ Bảo nhà họ đều xuất sắc như thế, chắc chắn là được chăm bẵm kỹ càng từng bữa ăn."
"Thật đấy! Tôi ngồi ngay bên cạnh mà nhìn mãi không ra người ta bỏ thứ gì vào đâu. Họ cố tình làm trông giống như cám với trấu vậy… Công Chúa vốn đang ủ rũ chán ăn, mà vừa tới đó, ăn có mỗi một bữa thôi mà tối đã tỉnh táo hẳn lên rồi!"
Thao Dang
"Nhà người ta đúng là chu đáo lắm! Mấy cậu có biết con c.h.ó Đa Đa đã giải ngũ ở đội cảnh sát không? Nó cứ khư khư giữ cái cúc áo của chủ nhân mình đấy. Vậy mà nhà người ta vừa thấy là lập tức bảo người nhà may cái yếm rồi khâu cái cúc vào cho nó mang trên người luôn. Đa Đa mừng hết biết!"
Nghe đến đây, đám đồng nghiệp cũng ngạc nhiên không thôi:
"Chu đáo đến thế cơ à…"
"Thật là biệt thự à? Nhà giàu ghê ta!"
"Thật ra thì Anh Tuấn với Công Chúa ở thôn chắc cũng sống thoải mái hơn. Ở quê mà, c.h.ó chạy nhảy tự do."
"Đúng đúng! Lúc trước sợ người ta không nỡ chi tiền chăm sóc, nhưng mà nhà cửa có biệt thự thế kia, còn cho ăn cơm c.h.ó bí truyền nữa thì khỏi lo gì rồi."
Mọi người bàn tán rôm rả, cuối cùng cũng yên tâm hẳn.
Lúc này, Chu Tân vẫn chưa dừng lại mà tiếp tục thao thao bất tuyệt:
"Các cậu không biết đâu, lần này đội mình không đi nhiều người, tiếc lắm luôn!"
"Đồ ăn ở nhà đó ngon cực kỳ! Tôi lớn từng này rồi mà chưa từng ăn được món nào ngon thế!"
"Thôi đi thôi đi!"
Đồng nghiệp bĩu môi: "Lần đầu tiên cậu ăn t.hịt kho tàu ở căng tin cũng nói y hệt thế đấy!"
"Không giống nhau đâu."
Chu Tân nghiêm túc lắc đầu: "Thịt kho tàu thì ngon thật, tôi cũng công nhận. Nhưng mà các cậu mà thử được món ăn nhà người nhận nuôi thì sẽ hiểu ngay, đó không phải là cùng một đẳng cấp luôn!"
Nói xong, anh ta lại không kìm được mà thèm thuồng thêm lần nữa. Sớm biết thế này thì anh ta đã xin nghỉ phép dài ngày để có cớ ở lại thêm vài bữa, vừa ngắm c.h.ó vừa ăn uống no nê.