Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 662: Livestream vụ "trộm cắp".
Cập nhật lúc: 2025-03-13 22:40:24
Lượt xem: 193
Trứng trà ấy mà, cơ bản là ai cũng từng ăn qua rồi, chẳng có gì đáng nói cả.
Đừng nói là họ chỉ hơi đói, mà dù có đói cả ngày trời đi nữa, nếu nhiệm vụ đám cưới này quy định chỉ được ăn một miếng, thì nhất định cũng chỉ một miếng thôi.
Vậy nên khi anh chàng phù rể cắn xuống miếng đầu tiên, anh ta tràn đầy tự tin.
Nhưng mà...
Nhưng mà nhé...
Anh ta chậm rãi nhai, vẻ mặt bỗng trở nên ngơ ngác trong thoáng chốc, mãi đến khi Chu Tân bên cạnh khẽ hỏi:
"Thơm lắm đúng không? Ăn thêm miếng nữa đi."
Theo phản xạ, anh ta lại cắn thêm một miếng nữa.
Xong đời rồi!
Tiếng ồn ào xung quanh tức thì lớn hẳn lên, người phù rể kế bên nhìn anh ta mà đau lòng không thôi:
"Cậu làm gì vậy... cậu làm gì vậy chứ..."
Rồi anh ta vội vàng quỳ xuống, trong tiếng cười rộn ràng của mọi người mà nhét vào một xấp bao lì xì!
"Đến lượt tôi rồi nhỉ?" Một người phù rể khác tinh thần phấn chấn, định bụng rửa mối hận. Thế nhưng Chu Tân lại chặn lại:
"Đừng vội đừng vội, đợi chút đã... Người này này, đã nhét bao lì xì rồi, sao không ăn thêm miếng nữa nhỉ?"
Người nọ lập tức há miệng ra, rồi bất thình lình nhận ra:
"Có phải nếu tôi không từ bỏ, thì phải liên tục nhét bao lì xì không?"
"Ha ha ha ha ha ha!" Mọi người cười ầm cả lên, cuối cùng vẫn là mấy bác họ hàng cười hì hì mà bảo:
"Thôi thôi thôi, tiếp người tiếp theo đi, kẻo trễ giờ lành..."
Vậy nên, khi người phù rể đầu tiên ngẩn ngơ cầm nửa quả trứng trà lui xuống, bạn bè bên cạnh còn tức tối trách móc:
"Cậu xem cậu kìa! Đói cỡ nào thì cũng không thể không có chút tự chủ như vậy được chứ! Chỉ một miếng thôi mà, chỉ một miếng thôi mà! Sao cậu lại không nhịn nổi thế?"
Anh chàng phù rể kia cũng xấu hổ lắm, há miệng định nói gì đó, chẳng hạn như trứng trà ngon lắm, hay là tại lúc đó mình chỉ nghĩ đến việc ăn thôi...
Nhưng còn chưa kịp nghĩ ra cách nói hợp lý, thì cái giọng nói ác quỷ kia lại vang lên:
"Nào nào, ăn thêm chút nữa, đừng khách sáo!"
Rộ lên tiếng cười ầm ầm!!!
Không cần nhìn cũng biết, cái người vừa chê anh ta không biết kiềm chế kia giờ cũng đã "thua trận" rồi!
Chẳng hiểu sao, anh ta lại thấy vui ghê! Vừa hớn hở ngồi xổm xuống nhét bao lì xì, vừa liếc nhìn anh chàng phù rể đang ngẩn ngơ cầm nửa quả trứng trà:
"Cậu xem cậu kìa! Đói cỡ nào thì cũng không thể không có chút tự chủ như vậy được chứ!"
Mãi đến khi cả đám người náo loạn rước được cô dâu đi, bác dâu cả mới lau khóe mắt hoe đỏ, dọn dẹp qua loa trong nhà, chuẩn bị lát nữa ra khách sạn. Cuối cùng bà mới có thời gian để ý đến nồi trứng trà trong bếp, giờ chỉ còn lại một lớp nước sốt dưới đáy.
Bà ngẩn người một chút, rồi không nhịn được mà xoa bụng. Sáng nay bận gả con gái nên bà không có tâm trạng ăn gì, giờ ngửi thấy mùi hương còn sót lại mà bụng cũng réo vang.
---
Ngược lại, chú rể ngồi ở ghế phụ không nhịn được mà sờ sờ túi áo vest.
Nhìn một cái qua gương chiếu hậu, rồi lại sờ sờ lần nữa.
Chu Lan ngồi bên cạnh nhịn cười không nổi mới nói:
"Ây da, đừng sờ nữa, muốn ăn thì ăn đi ha ha ha..."
Tuy hơi ngượng ngùng nhưng Từ Văn vẫn làm ra vẻ đứng đắn:
"Không hay lắm, mình đang đám cưới mà!"
Chu Lan nghĩ thầm: Làm bộ làm tịch nữa kìa!
"Ây da, xe chạy đường vòng chắc mất cả nửa tiếng đấy! Đến khách sạn còn phải làm lễ, mời rượu... Giờ không ăn thì phải đợi tới hơn một giờ chiều đấy. Nhanh ăn đi còn kịp!"
Nghe vậy, Từ Văn mới đưa tay vào túi áo lôi ra một chiếc túi nhựa, trong đó có hai quả trứng trà chưa bóc vỏ.
Khoảnh khắc mở túi ra, ngay cả tài xế bên cạnh cũng không kìm được mà nuốt nước bọt.
Còn đám phù rể thì sao? Đương nhiên là đã ăn từ lâu rồi. Khác cái là, mỗi người còn dư lại nửa quả trứng gặm dở. Có thể tưởng tượng được rằng ở thử thách cuối cùng, cơ bản là "toàn quân bị diệt" hết cả rồi.
Giờ đây, cả đám ngồi trên xe vừa ăn vừa uống nước ừng ực, tiện thể còn bàn tán rôm rả:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-662-livestream-vu-trom-cap.html.]
"Ê này, trứng trà nhà vợ Từ Văn ngon như vậy, liệu cô ấy có biết nấu không nhỉ? Về sau Từ Văn về nhà vợ chơi, có khi nào mang theo một túi về cho tụi mình không?"
"Tôi thấy được đấy!" Có người lập tức đồng tình: "Anh em mình cũng tốn không ít sức mà, đừng nói gì khác, chỉ cần thêm mấy quả trứng trà nữa là không vấn đề gì cả!"
"Này, mọi người nói xem, trứng trà ngon thế này, liệu nhà cô ấy nấu nướng có phải còn đỉnh hơn không? Vợ Từ Văn có biết làm không nhỉ?"
"Xì, cái thằng này! Trứng trà ngon thế mà từ trước đến giờ cậu ta chưa từng nhắc đến. Cứ giấu giấu giếm giếm, đúng là không ra gì mà! Lần tới tôi phải nịnh nọt cậu ta mới được, nhờ cậu ta giới thiệu cho một cô bên nhà vợ cậu ta!"
"Ý kiến hay đấy, hay đấy!"
---
Thành phố náo nhiệt ngoài kia chẳng liên quan gì đến nhà họ Tống. Sáng sớm hôm ấy, Tống Đàm nhớ đến mớ cá khô trong máng ăn của Đại Vương hôm qua mà tiếc hùi hụi. Thế là cô dậy thật sớm, chạy ra kho đi dạo một vòng, quay về liền giao ngay nhiệm vụ cho Kiều Kiều:
“Em xem này, gói cá khô trong góc nhất đã vơi đi hơn nửa rồi đấy. Quá đáng thật sự!”
Cô nghiêm mặt nói:
“Những hành vi trộm cắp như thế này nhà mình tuyệt đối không thể dung túng. Nhiệm vụ của em hôm nay là mở livestream, theo dõi đống cá khô kia, để cả mạng xã hội lên án tên trộm đó!”
Kiều Kiều tròn xoe mắt:
“Phải... phải làm căng thế luôn hả chị?”
Cậu ta cúi mắt xuống, rõ ràng trong lòng biết rất rõ ai là thủ phạm, ánh mắt vô thức lại liếc lên lầu một cái. Tống Đàm giả vờ như không thấy, chỉ vỗ vai cậu thật nghiêm túc:
“Em nghĩ đi, thầy giáo Tần Quân đã dạy em rằng: ‘Đừng vì việc xấu nhỏ mà xem thường’. Vậy nên bây giờ em là anh cả của đám nhỏ trong nhà rồi, cũng phải gánh vác trách nhiệm giáo dục chúng nữa chứ!”
Bị cô dỗ dành một hồi, Kiều Kiều rốt cuộc cũng quyết tâm, nắm c.h.ặ.t tay hô lớn:
“Chị yên tâm đi! Em nhất định sẽ dạy dỗ Đại Điền đàng hoàng!”
Tống Đàm: ...Thằng nhóc ngốc này, làm cho cô không biết phải giả vờ thế nào đây?
Cô đành ho nhẹ một tiếng:
“Vậy... nếu đã thế thì hôm nay em cứ theo sát Đại Điền đi. Nhà mình không chỉ phải bắt quả tang mà còn phải tìm ra động cơ gây án nữa...”
Động cơ gây án?!
Cái từ này nghe ghê gớm lắm à nha! Kiều Kiều mở tròn mắt, cảm giác mình đột nhiên biến thành thám tử Vịt trong phim hoạt hình luôn rồi!
Cậu nhóc vội nghiêm mặt, cố tỏ ra thần bí khó lường:
“Được rồi ạ!”
Sau đó không do dự chút nào, cậu nhóc phăm phăm chạy lên lầu, đầu tiên là kê ngay điện thoại đối diện cái ổ của Đại Điền, canh góc quay thật chuẩn rồi mới đóng cửa phòng lại, xuống lầu chờ đợi.
Thao Dang
Vậy là khán giả trong livestream hôm đó phát hiện, buổi phát sóng lại bắt đầu từ sáng sớm!
[Con chim dậy sớm thì bắt được sâu! Xem tôi chờ được gì này]
[Đang ngồi trong nhà vệ sinh, livestream này làm tôi hết hồn]
[Haha, tôi thức tới giờ vẫn chưa ngủ đây, đúng lúc được thôi miên luôn]
[Nhưng mà bây giờ cũng đã sáu giờ rồi mà]
[Sáng nay livestream hả? Có gì cần hái trong vườn không? Lát nữa sẽ lên kệ bán phải không?]
[Thả link đi thả link đi]
[Cầu xin bán chút đồ ăn đi! Con tôi thèm khóc ngặt rồi]
Tống Đàm ngẫm nghĩ rồi gọi điện cho Trương Yến Bình:
“Chuyển điện thoại livestream kiểu gì vậy anh?”
Điện thoại của Kiều Kiều đặt cố định trong phòng thì làm sao kịp chạy theo Đại Điền đây? Phải có một cái điện thoại dưới nhà mới được.
Giọng Trương Yến Bình ngái ngủ vang lên, rõ là từ lâu đã chẳng còn sinh hoạt điều độ nữa:
“...Hả?”
Anh ta nửa tỉnh nửa mơ, chỉ buột miệng đáp:
“Em đăng nhập tài khoản của thằng bé bằng điện thoại của em ấy, cần đổi máy thì cứ chuyển là được.”
Tống Đàm loay hoay nghiên cứu một hồi:
“Được rồi!”
Ráng nhịn... ráng nhịn... Cô nghiến răng nghiến lợi mà ráng nhịn... đau hết cả răng rồi đây này...
Đại Điền vì sao trộm cắp? Trộm cá khô sẽ bị xử phạt ra sao? Mời quý vị đón xem livestream [Điền Viên Thuyết Pháp].