Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 661: Trứng trà chặn cửa.
Cập nhật lúc: 2025-03-13 22:40:22
Lượt xem: 205
Hàng xóm lầu bầu một hồi rồi cũng ngủ thiếp đi, nào ngờ người dân chất phác như họ chẳng thể đoán được rằng đây chỉ mới là khởi đầu.
Đợi đến khi trăng lên đến giữa trời, cả tòa nhà đang chìm trong giấc mộng, lật người tránh xa chiếc gối bị nước miếng thấm ướt, trong mơ đều là những quả trứng trà tròn vo, rung rinh mà mãi chẳng gắp được.
Lúc này, nhà họ Chu vẫn sáng đèn, bóng người qua lại tấp nập trong phòng khách:
"Vẫn chưa xong à?"
"Chắc ăn được rồi nhỉ?"
"Đúng rồi, trứng là luộc chín mới cho vào mà, chắc chắn ăn được rồi..."
Chỉ có Chu Tân là vẫn còn hai phần tỉnh táo sau khi ăn uống no nê:
"Nhưng mà chẳng phải mọi người bảo tối không nên ăn gì, cũng không nên uống nước nữa sao? Không thì sáng mai trang điểm không đẹp đâu."
Dù ngon đến mấy, ăn trứng trà mà không có nước uống thì đúng là nghẹn muốn xỉu. Nhưng mà uống nhiều nước vào nửa đêm thì sáng mai mặt sẽ sưng phù lên mất thôi.
Mọi người im lặng.
Cuối cùng, cô dâu là người đầu tiên chen vào bếp:
"Tôi không sợ, tôi yêu đương bốn năm rồi, dị ứng sưng mặt như đầu heo anh ấy còn thấy rồi, chút sưng phù này có là gì đâu!"
Từng lời dứt khoát, ánh mắt kiên định, Chu Tân thề rằng, chưa chắc ngày mai lúc phát biểu trong hôn lễ chị họ của anh ta đã hùng hồn được như lúc này.
Ngay sau cô dâu là mấy cô phù dâu và hội chị em bạn thân.
Lý do của họ càng đơn giản hơn:
"Mai đâu phải đám cưới của tôi, cô dâu còn chẳng sợ thì tôi sợ gì!"
Bác dâu cả vốn định chỉ luộc một nồi trứng để sáng mai mọi người lót dạ: "..."
Cuối cùng, bà đành nhịn thèm mà bước vào bếp:
"Thôi thì để tôi luộc thêm hai... ba nồi nữa vậy!"
Khi mọi người vừa ăn hết nồi trứng mới thấm vị thì một cô phù dâu bỗng đăm chiêu nghĩ ngợi:
"Biết đâu sáng mai dùng trứng trà để đòi tiền lì xì lại hiệu quả ra trò đấy!"
Vừa dứt lời, cả đám lập tức hào hứng, còn đẩy đẩy Chu Lan, cười ranh mãnh:
"Nào nào, cô dâu, để tôi cho cô cơ hội cuối cùng để nhắc nhở người ta nhé: Sáng mai nhớ ăn no chút hoặc chuẩn bị thêm ít lì xì đi nha!"
---
Bên phòng tân hôn, chú rể vừa bày trí xong căn phòng liền mở điện thoại, mặt đầy vẻ hạnh phúc đậm mùi yêu đương:
"Vợ tôi nhắn bảo sáng mai mình nên ăn no chút, hehe..."
Đúng là chu đáo thật!
Còn mấy câu phía sau kiểu gì mà chẳng liên quan tới lì xì thêm... Ấy chà, cần gì dặn dò nữa, sáng mai mấy người chặn cửa đều là bạn bè thân thiết của cô dâu, mấy cái phong bao lì xì nhỏ đó chẳng qua để thêm phần náo nhiệt thôi mà, thiếu gì được!
Mấy cậu phù rể hôm nay giúp việc mệt bở hơi tai, nghe xong liền mắng ầm lên:
"Làm việc cho cậu mà còn bị rải cẩu lương (‘cơm chó’ đó bà con – lời Editor) nữa chứ!"
"Đúng đấy! Với lại giờ lành sáng mai sớm thế, chắc chẳng có thời gian ăn sáng đâu, ráng lót dạ chút gì thôi..."
...
Vì sự cố nửa đêm đó mà cô dâu mới ngủ được hai tiếng thì đã bị đồng hồ báo thức réo tỉnh. Mở cửa phòng ra, thấy thợ trang điểm đang ngồi trên ghế bóc trứng trà, thấy cô ra còn ngại ngùng chút đỉnh.
Chu Lan: ...
Thế thì mình cũng ăn hai quả cho rồi.
Bác dâu cả thức trắng đêm nhìn nồi trứng trà nhanh chóng vơi đi, thầm may mắn vì hôm qua đã luộc thêm.
Còn Chu Tân thì đang hí hửng bưng ấm trà tiêu nhiệt nấu từ rau diếp cá đến cho bác dâu cả:
"Bác ơi, hôm nay nóng lắm đấy ạ, nhà mình lại đông người, bác nấu thêm nhiều trà thanh nhiệt đi nhé."
Vừa nói anh ta vừa lải nhải tiếp:
"Bác ngửi xem trứng này thơm không? Cái này là cháu tốn bao công mới mua được đó, chỉ riêng gói gia vị nấu cũng đã hai chục tệ rồi đấy ạ! Còn món trà tiêu nhiệt này nữa, đừng xem thường, lát nữa nấu rồi biết ngay. So với trứng trà thì không kém cạnh đâu ạ!"
Bác dâu cả: ... Thôi được rồi, bác nhớ rồi, trời ơi đứa nhỏ này!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-661-trung-tra-chan-cua.html.]
Bà dứt khoát xách ấm nước lên:
"Bác đi đun nước ngay đây!"
---
Trong căn phòng rộn ràng đầy tiếng cười nói, cuối cùng giờ lành cũng đã điểm. Người trong nhà chen nhau ngó ra cửa sổ, vừa thấy một dàn trai tráng vai rộng chân dài, dáng người thẳng tắp bước xuống xe liền hào hứng hô lên:
"Nhanh nhanh nhanh, tới rồi kìa!"
Chỉ trong nháy mắt, cửa phòng cô dâu lập tức đóng c.h.ặ.t lại. Lúc này, Chu Tân bưng một bát trứng trà đã bóc vỏ trên tay, cười đầy háo hức mong chờ.
Phải công nhận, chú rể Từ Văn lần này vì đám cưới mà cũng cố hết sức chuẩn bị!
Trước khi lên lầu, anh ta còn dặn dò đám phù rể:
"Tôi đã chuẩn bị sẵn phong bao lì xì to cho các cậu rồi đấy, lát nữa muốn hát thì hát, muốn chống đẩy thì chống đẩy, tuyệt đối không được làm mất mặt nha!"
"Yên tâm đi!" Đám phù rể vừa đa tài lại khỏe mạnh, nghe vậy càng thêm tự tin: "Chuyện nhỏ thôi, bọn tôi nhất định sẽ giúp cậu mở cửa trong tích tắc!"
Chú rể có chút chần chừ: "Cũng không cần nhanh quá đâu, theo phong tục bên tôi thì phải đúng giờ lành mới được..."
Cửa thang máy mở ra.
Mọi người đồng loạt khựng lại, rồi khịt khịt mũi ngửi thử. Nhìn thấy cửa chống trộm đã mở sẵn, họ không hẹn mà cùng đưa tay xoa bụng, ra sức nuốt nước miếng, cố nén câu cảm thán: "Thơm quá!"
Tối qua họ chỉ ngủ có hơn ba tiếng rồi phải dậy vội vàng, sáng sớm chẳng kịp ăn gì. Giờ thì...
Sai lầm rồi! Sớm biết vậy thì nên ăn cho no một chút!
Thao Dang
Mãi đến khi đứng trước cửa phòng cô dâu, bọn họ mới vui vẻ trở lại. Từ Văn thậm chí còn suýt chảy cả nước miếng...
Căn phòng này thơm quá thể!
Mùi thơm đậm đà của trứng trà nồng nàn đến mức át cả những hương vị khác, khiến anh ta chẳng còn sức mà hô lớn nữa.
Cuối cùng, anh ta vẫn cất cao giọng gọi:
"Người nhà của Từ Văn, vợ ơi, Lan Lan ơi, anh tới đón em đây!"
Phía sau, đám phù rể cũng đồng thanh hô to:
"Cô dâu ơi mau mở cửa ra nào! Chú rể tới đón cô dâu rồi đây!"
Quả nhiên, trong phòng có người đáp lại:
"Muốn mở cửa thì dễ thôi, nào nào nào, thể hiện chút thành ý trước đã..."
Đúng như dự đoán, họ phải hát hò, chống đẩy, trả lời câu hỏi... vượt qua hàng loạt thử thách mới xong. Đến lúc này, Chu Tân mới bưng bát lớn bước tới:
"Anh rể này, chị em nói rồi, hôm nay người đi cùng chị ấy toàn là chị em tốt, anh mà thành tâm thì phải lì xì thêm mới được!"
Chuyện nhỏ thôi!
Từ Văn hào sảng vung tay, đám phù rể lập tức lôi phong bao lì xì ra nhét từng cái vào khe cửa, miệng còn liên tục thúc giục mở cửa nhanh lên.
Nhưng Chu Tân lại nói tiếp:
"Đã sắp thành người một nhà rồi, mà mấy cái lì xì này nhét đơn giản vậy chẳng phải là chuyển tiền từ túi chú rể sang túi cô dâu thôi sao? Phải có tí nghi thức mới được... Nào nào nào, thử thách cuối cùng đây, cô dâu lo các anh sáng nay chưa ăn no nên muốn để chú rể tiết kiệm thêm chút tiền, đặc biệt nghĩ ra một thử thách đơn giản nhất: ăn trứng trà!"
Từ Văn vô thức sờ bụng, dè dặt hỏi:
"Ăn mấy cái lận?"
Đừng bảo là mỗi người một bát nhé? Vậy thì hơi...
Chỉ thấy Chu Tân cười toe toét, cười đến híp cả mắt:
"Không đến mức đó đâu, chỉ cần mỗi người ăn đúng một miếng, đảm bảo chỉ ăn một miếng, không hơn không kém thì bọn em lập tức mở cửa!"
"Nếu ai ăn thêm một miếng thì nhét thêm một lượt lì xì nha. Sao nào, dễ quá phải không?"
Cả bọn đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, dễ thế thì còn gì bằng!
Quả nhiên là cô dâu chu đáo nhất quả đất mà! Ha ha ha!
Vậy là anh phù rể đứng ngoài cùng liền bưng bát trứng luộc trà lên, cười híp mắt nói:
"Chỉ ăn một miếng thôi chứ gì? Nhìn kỹ nhé!"
Rồi anh ta há miệng cắn xuống...