Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 612: Gói gia vị trứng trà tuy đến muộn nhưng không vắng mặt.
Cập nhật lúc: 2025-03-05 22:33:47
Lượt xem: 226
Vừa mới mở livestream, còn chưa kịp chỉnh góc máy, khán giả vào xem đã nghe thấy Bí thư Tiểu Chúc bùng nổ.
[Lại nữa à?!]
[Thế này có quá đáng không chứ! Lần trước cướp sạch không còn một gói, giờ lại tiếp tục?!]
[Nói thật đi, có phải streamer xem thường tôi không?!]
[Tại sao cô ta được cướp 50 gói? Tôi cũng muốn 50!]
[Tiền của tôi và tiền của cô ta khác nhau chỗ nào mà phải xếp hàng? Hôm nay tôi nhất định phải mua được!]
[Đáng ghét, đây chính là chiêu trò marketing gây khan hiếm sao? Tư bản, ngươi thắng rồi!]
[Livestream tên “Ký sự điền viên”? Sao không đổi thành “Tự tu dưỡng của cây hẹ” luôn đi!]
[Nhìn thấy livestream hai lần một ngày, tôi cười. Nghe những lời này, tôi khóc.]
[Không quan tâm! Hôm nay tôi nhất định phải mua được! Mau lên link đi!!!]
[Cái bắp ngô đặt trước 365 ngày cũng lên link luôn đi! Tôi mua! Tôi có tiền ngay bây giờ!]
[Streamer nói gì đi chứ! Đừng trốn trong đó không lên tiếng! Tôi biết mic không hỏng đâu nhé!]
[Đúng đấy! Có phải vì áy náy nên không dám nhìn tôi không? Mau lên link đi!]
Vừa nói vừa gắn điện thoại lên giá đỡ, cuối cùng cũng cố định được. Kiều Kiều chỉnh lại góc máy, ngay lúc đó, bưu kiện vừa đến nơi.
Cậu giơ tay chỉ vào hộp hàng: "Các bạn nhỏ ơi, nhìn nè! Nguyên liệu gia vị để làm gói gia vị ướp trứng trà đây! Lần trước mọi người đã mua rất nhiều loại gia vị, giúp được rất nhiều người, thế nên họ gửi tặng chúng ta mấy thứ này, không lấy tiền luôn nha!"
Máy quay dần tiến lại gần, nào là hạt tiêu đỏ rực, lá nguyệt quế xanh nhạt, hoa hồi nâu đỏ...
Càng nhìn gần, dường như có thể ngửi thấy mùi thơm cay nồng xộc vào mũi, làm ai cũng muốn hắt xì.
Không biết vì sao, màn bình luận ồn ào nãy giờ đột nhiên im lặng hẳn. Một lúc sau, những dòng bình luận khác bắt đầu xuất hiện.
[Mua rồi nè, chất lượng ngon hơn mấy loại khác hẳn.]
[Hạt tiêu thơm lắm, nấu tôm càng ai cũng khen ngon.]
[Thảo quả nấu canh ngon cực!]
[Gia vị này đúng là đáng tiền! Đắt hơn một chút nhưng không đáng kể, một cân xài lâu lắm.]
[Khoan đã! Họ gửi gia vị tặng sao? Kiều Kiều, lần trước không phải cậu quảng cáo à?]
[Gì cơ? Không phải quảng cáo hả? Tôi cứ tưởng streamer cuối cùng cũng nhận quảng cáo nên mua ủng hộ, nhưng mà mẹ tôi bảo đáng tiền lắm.]
[Streamer lần sau đừng làm vậy nữa, bọn tôi sẵn sàng bỏ tiền ra mua. Nếu có hàng để bán thì nhớ nâng giá lên một chút nhé!]
[Người nhà của streamer có nghe thấy không? Bán hàng nhớ nâng giá cao lên! Chất lượng tốt thì tôi sẵn sàng trả tiền!]
Khán giả trong phòng livestream gần như hóa thân thành đội ngũ MCN (công ty quản lý KOL), tay cầm tay dạy Kiều Kiều cách vận hành kênh bán hàng... Nhưng chính chủ không hề liếc mắt nhìn bình luận, cũng chẳng thèm quan tâm vô số tin nhắn hợp tác ký kết sau hậu trường.
Sau khi quay xong đống gia vị, cũng đã ba giờ chiều. Ngô Lan gọi người trong thôn đến làm việc, trong đó có cả vợ của Mao Trụ, Lý Lan Hoa.
Vừa bước vào sân, thím Lan Hoa cười nói: "Ui chà, chỗ này nhiều thật đấy, đủ làm mấy ngày luôn!"
"Đúng vậy." Ngô Lan cũng vui vẻ gật đầu. Chỗ gia vị này, mỗi loại mấy chục cân, làm cũng kiếm được khá lắm!
Hơn nữa, đóng gói gia vị còn nhàn hơn hái trà, lại không bị gò bó thời gian. Bà ra giá 80 tệ một ngày. Trời nóng thế này, ai cũng chỉ quanh quẩn ở nhà lướt điện thoại hoặc đánh bài, giờ vừa có 80 tệ lại vừa được tám chuyện, ai mà không muốn chứ?
Mọi người bắt tay vào kê bàn ghế, nhanh chóng sắp xếp đâu vào đấy dưới tán cây râm mát. Rồi bật quạt lên, kết hợp với cơn gió nhẹ thổi qua sân, dù vẫn còn nóng nhưng đã dễ chịu hơn nhiều.
Kiều Kiều đặt giá đỡ điện thoại sang một bên, vui vẻ lấy cân điện tử ra: "Con cũng làm việc đây!"
Bà thím ngồi kế bên cũng cầm cân, thấy vậy bèn cười lớn: "Ôi chao, Kiều Kiều lớn rồi ha, lanh lợi hẳn ra, nhìn không khác gì tụi tôi đâu nhé!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-612-goi-gia-vi-trung-tra-tuy-den-muon-nhung-khong-vang-mat.html.]
"Thật đấy!" Một người khác cũng cười theo: "Ngoan ghê! Lại còn đẹp trai nữa. Ngô Lan, sao nhà cô đẻ con kiểu gì mà đứa nào cũng đẹp hết vậy?"
Ngô Lan đắc ý cười ha ha: "Đẻ thế nào á? Tại gen nhà tôi tốt quá chứ sao!"
Mọi người vừa trò chuyện vừa giúp cân hàng. Vì đang livestream nên ai nấy đều ý tứ, không dám bàn đến mấy chuyện thô thiển, chỉ thoải mái tán gẫu chuyện gia đình hàng xóm.
Chẳng mấy chốc, câu chuyện lại xoay về vợ của Mao Trụ – Lý Lan Hoa.
"Lan Hoa này, có phải Chu Thiên Vũ về rồi không? Nghỉ phép hay nghỉ hẳn vậy?"
Lý Lan Hoa nghe xong lập tức đau đầu:
"Tôi thà rằng nó nghỉ hẳn cho rồi! Nói xem cái Bối Thành có gì tốt mà nó cứ nhất quyết không chịu về? Còn đòi phấn đấu mua nhà nữa chứ… nhà mình có bao nhiêu vốn liếng đâu, tôi với cha nó nằm mơ cũng không dám nghĩ tới."
Thao Dang
Người bên cạnh vội an ủi:
"Giới trẻ bây giờ ai cũng muốn ở thành phố mà. Với lại, nó mà về đây thì cũng chỉ có mấy sào ruộng, đủ làm gì chứ?"
"Nhưng mà nhà cô cũng đâu đến nỗi, thằng Thiên Vũ đi làm mấy năm rồi, lương cũng cao mà. Nó tiết kiệm chút, cô chú góp thêm tí nữa, chẳng phải mua được một căn nhỏ sao?"
Nhắc đến chuyện này, Lý Lan Hoa càng tức hơn:
"Ôi trời ơi, chỗ xa xôi hẻo lánh cũng đã năm vạn một mét vuông rồi, nó còn mơ cái gì chứ! Một tháng hơn một vạn, dành dụm hơn hai năm mà mới có mấy vạn đồng… mấy vạn đó thì làm được gì? Ngay cả tiền cọc ở Vân Thành này còn không đủ nữa là!"
Cả đám hàng xóm há hốc mồm.
Không biết nên kinh ngạc vì mức lương cao của Chu Thiên Vũ, hay là sốc vì khả năng tiết kiệm quá kém của cậu ta.
Họ thật sự không thể hiểu nổi… hơn một vạn mỗi tháng, làm thế nào mà lại chỉ để dành được chút xíu như vậy?
Nhưng Lý Lan Hoa thì đã tức đến không nhịn được nữa rồi:
"Giờ bọn trẻ tiêu tiền là thế đấy! Đứa con nhà tôi cũng tiêu hoang lắm!"
"Nhưng mà, Thiên Vũ nhà cô kiếm ra tiền, có năng lực, sớm muộn gì cũng mua được nhà thôi… À mà, nó năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Đã có bạn gái chưa?"
"Chưa đâu." Lý Lan Hoa chán nản thở dài.
"Nhìn nó xem, có cô gái nào chịu lấy chứ?"
"Không thể nói thế được!" Một bà cô đột nhiên cười cười, vẻ mặt đầy ẩn ý. "Con trai ấy mà, tiêu pha thoải mái một chút cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà có bạn gái rồi, có gia đình rồi thì tự nhiên sẽ biết điều hơn, sẽ đem tiền về nhà thôi."
Ngụ ý là…
Lý Lan Hoa lập tức ngẩng đầu lên, chạm mắt với bà cô bên cạnh. Đối phương cười đầy ẩn ý rồi tiếp tục:
"Ở quê tôi có một cô gái, lần trước Tết Đoan Ngọ nghe nói gia đình cũng đang tìm đối tượng đấy. Mẹ cô ấy gọi mẹ tôi là cô họ, cao tầm mét sáu, dáng người mảnh mai, tướng mạo thanh tú, lại còn siêng năng, đảm đang chuyện nhà cửa…"
Ôi dào, thế thì còn gì bằng?!
Lý Lan Hoa lập tức động lòng.
Con trai bà đã hơn hai mươi tuổi mà vẫn độc thân, tiền thì không có, tiền đồ cũng chẳng rõ ràng. Thế nên, việc quan trọng nhất bây giờ chính là nhanh chóng tìm cho nó một cô gái. Tốt nhất là người ở gần đây, giữ chân nó ở lại quê.
Nếu không được thì chí ít cũng phải có người quản nó, đừng để nó tiêu tiền như nước. Như vậy, cuộc sống vẫn có thể xoay xở được.
Hai người vừa bàn bạc, đám bình luận trong livestream đã bắt đầu bùng nổ:
[Không ổn rồi, không ổn rồi!]
[Sao mà giống y như mấy cô dì chú bác ở quê tôi bàn chuyện mai mối cho tôi thế này!]
[Người thông minh không yêu đương, không kết hôn, không sinh con, tuổi trẻ vĩnh viễn kéo dài!]
[Các em trẻ không hiểu được đâu! Tôi đây hơn bốn mươi rồi, là người từng trải. Hôn nhân ấy à… hay là thôi đi, tôi cũng bịa không nổi, cứ độc thân cho khỏe.]
[Hừ! Cách nghĩ cổ hủ đúng là phiến diện. Con trai tiêu tiền hoang thì không sao, còn muốn tìm vợ để quản lại giúp nữa chứ!]
[Bạn phía trước có hơi nghiêm trọng hóa vấn đề rồi đấy. Người ta giới thiệu đối tượng thì đương nhiên phải nói tốt rồi. Hơn nữa, đây cũng không phải ép cưới hay hôn nhân sắp đặt, chỉ là làm mai thôi mà.]