Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 611: Tin đồn vững như bàn thạch.

Cập nhật lúc: 2025-03-05 22:33:45
Lượt xem: 232

Bí thư Tiểu Chúc thỏa mãn ôm lấy chai rượu, dẫn theo Tống Đàm đi ký hợp đồng. Vừa đi, cô ta vừa háo hức muốn mở nắp chai uống ngay một hớp.

Thấy vậy, Tống Đàm vội ngăn lại:

"Đừng đừng đừng, rượu này dễ gây thèm lắm, cô cứ để tối về nhà mà uống đi."

Lỡ đâu dọc đường cô ta làm một hớp, rồi ai dẫn cô đi ký hợp đồng đây?

Bí thư Tiểu Chúc cười hề hề: "Chủ yếu là vì cô tặng riêng tôi hẳn một chai rưỡi, làm tròn lên thành hai chai luôn, không phải là quá đãi ngộ sao?"

"Thôi ngay đi!"

Tống Đàm cười khẽ: "Riêng phần của cô đâu có ít? Ăn uống cũng không ít rồi đấy!"

Thôi ngay đi nhé!

Bí thư Tiểu Chúc trợn trắng mắt: Đúng là cô ấy cho không ít thật, nhưng có món nào là không tốn tiền mua đâu? Duy chỉ có rượu này là cô ấy chẳng nhắc gì đến tiền, làm sao mà cô không thấy được coi trọng chứ?

Tuy nghĩ vậy, cô ta vẫn vặn c.h.ặ.t nắp chai lại, sau đó hỏi: "Có tính làm rượu cao cấp không? Giấy phép các kiểu tôi lo liệu cho cô được hết đấy."

"Không, không cần đâu." Tống Đàm lắc đầu ngay lập tức: "Không cần thiết, nhà tự nấu uống là được rồi."

Làm rượu phiền phức lắm, lại còn tốn một đống lương thực. Quan trọng là cô cũng chẳng thích rượu… Thôi thì bớt việc cho khỏe vậy.

Bí thư Tiểu Chúc gật đầu, cảm thấy cũng có lý. Đi bước nào chắc bước đó mới là đúng đắn.

Cô ta đang trông mong vào dịp Tết, khi dân làng trở về quê. Đến lúc đó, công việc ngay tại thôn chắc chắn sẽ giữ chân được không ít người! Nếu không thì phát triển nông thôn kiểu gì đây?

Từ thôn lên thị trấn, rồi từ thị trấn lên thành phố, lo liệu xong mọi thủ tục thì cũng đã hơn một giờ trưa.

Hai người vào bếp tìm ra hai bát bún trộn đã để sẵn, rồi ăn lấy ăn để. Bí thư Tiểu Chúc tranh thủ lúc mọi người đang ngủ trưa, tò mò hỏi: "Sao nào? Nhờ vả được giáo sư Tống, có phải quá ổn rồi không?"

Chứ còn gì nữa!

Tống Đàm thầm nghĩ, không thì tôi tặng cô rượu làm gì?

Phải biết rằng, giáo sư Tống cùng đồng nghiệp không chỉ đến miễn phí, mà còn mang theo dụng cụ, thậm chí còn giúp cô "gánh vác trách nhiệm" nữa… Đúng là những giáo sư tốt nhất trần đời!

Cô còn nghe nói, trong thôn đã bắt đầu truyền tai nhau rằng cô có thiên phú, quan hệ rộng, chỉ cần giơ tay là vài chục vạn tiền vay và đầu tư lập tức đổ về. Thậm chí, còn có chuyên gia từng xuất hiện trên truyền hình trung ương đến tận nơi hướng dẫn trồng trọt…

Cứ thế này, tất cả "lỗ hổng" trong truyện tu tiên đều được vá kín. Thậm chí còn có cả mấy thôn bên cạnh đến góp lời làm chứng, đúng là tin đồn vững chắc như bàn thạch!

Thêm một thời gian nữa, e rằng sản phẩm nhà cô sẽ bị đồn thành hàng nội bộ không bán ra ngoài mất. Lúc đó, kiểu gì cũng có người tinh ranh đứng ra lý giải:

[Tôi đoán được từ lâu rồi, chứ ai đời nhà nào mà giữ đồ kỹ đến mức một miếng cũng không cho bà con nếm thử?]

Nghĩ đến viễn cảnh có thể xảy ra trong tương lai, Tống Đàm tự thấy buồn cười.

Thật lòng mà nói, ngay từ đầu cô cũng không nghĩ mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy. Thậm chí, cô còn chuẩn bị cả phương án dự phòng nữa kìa!

Nhưng giờ thì sao…

Chỉ có thể nói rằng, giáo sư Tống đúng là người tốt vô cùng!

Thế nên, cô chỉ giơ ngón cái với bí thư Tiểu Chúc: "Sau này nhà tôi có gì, cô cứ tự nhiên mà ăn uống!"

Chỉ gọi mấy cuộc điện thoại kể khổ với mấy ông cụ thôi mà được đãi ngộ thế này… Bí thư Tiểu Chúc: …

Không biết vì sao, nhưng cứ vui cái đã!

---

Hơn hai giờ chiều, anh Tiểu Trương, người giao hàng, mấy hôm không thấy, lái chiếc xe tải cũ kỹ của Feng Feng Express đến.

Dạo trước, vợ anh ta đột nhiên không khỏe, phải vào viện mấy ngày. Trùng hợp là dạo này Tống Đàm không có hàng gửi đi, nên anh ta cũng nghỉ mấy bữa.

Hôm nay vừa đến, anh ta đã mở cốp xe:

"Tống Đàm, có mấy kiện hàng của cô, trong đó có một thùng lớn là hàng đến từ mấy hôm trước, cô không ra lấy nên bị giữ lại. Còn lại là hàng hôm qua với sáng nay mới đến."

Tống Đàm không để tâm lắm: "Chắc là lô gia vị tôi đặt trước đây đã đến rồi."

Trứng trà mấy hôm nay bị gián đoạn, trong khi lá trà trên núi đã thu hoạch xong, phơi cũng gần khô hết rồi.

Giờ bắt tay vào làm lại thì vừa đẹp!

Nhưng ai ngờ, vừa mở thùng hàng ra…

Ơ? Sao lại là một thùng rượu trắng thế này?

Vừa nghe nói là rượu, mấy ông chú xung quanh lập tức xúm lại, ngay cả anh Tiểu Trương cũng tò mò ghé mắt nhìn. Tăng Hiểu Đông còn ngạc nhiên thốt lên:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-611-tin-don-vung-nhu-ban-thach.html.]

"Ủa, ai gửi mà hào phóng thế? Một chai này hơn một nghìn tệ đấy!"

Cả một thùng sáu chai!

Món quà này cũng quá giá trị rồi!

Bí thư Tiểu Chúc cũng giật mình, gì đây, còn có người vượt mặt mình để đi lấy lòng nhà họ Tống sao?

Cô ta nhìn chằm chằm vào chai rượu, ánh mắt đầy cảnh giác.

Còn Tống Đàm thì: …

Cô chỉ lẩm bẩm: “Không lẽ là bưu kiện bị giao nhầm?” rồi nhanh chóng lật xem phiếu gửi hàng.

Ồ! Thủ Đô, Lục Xuyên.

May mà bà ngoại không có ở đây, nếu không chắc chắn sẽ tin rằng anh thanh niên ở Thủ Đô này đang theo đuổi cháu gái mình, không thì ai lại hào phóng đến mức gửi cả đống rượu thế này chứ?

Nhưng không được, dù sao cũng là người ở Thủ Đô, xa quá rồi, Đàm Đàm vẫn phải giữ khoảng cách mới được.

Có suy nghĩ này không chỉ riêng Tống Đàm mà còn có cả Ngô Lan.

Dù sao thì mấy nghìn tệ tiền hoa tiền rượu, ở nông thôn này, ngay cả con rể mới vào nhà cũng chưa chắc dám chi mạnh tay như thế. Thằng nhóc này đúng là hào phóng ghê.

Cũng lạ thật, phim ảnh người ta nói “cứu mạng phải lấy thân báo đáp”, vậy mà nhìn Đàm Đàm chẳng có chút bận tâm nào, ngoài gửi đồ với gửi bưu kiện (mà đến cả địa chỉ nhà người ta cô còn chẳng nhớ nổi), thì chẳng có động thái nào khác.

Nhưng mà… sao vị ân nhân cứu mạng này cứ hết lần này tới lần khác gửi đồ thế nhỉ?

Nhìn sang vẻ mặt của con gái, Ngô Lan lại lập tức thấy an tâm.

Dù sao thì, con gái nhà ai vừa xinh đẹp lại vừa có tiền đồ như thế chứ! Thủ Đô thì xa quá, cứ từ từ đã.

Thao Dang

Mọi người cũng dần tản ra.

Chỉ có bí thư Tiểu Chúc là sắc mặt nặng nề, các bác, cố lên đi chứ! Nếu không, lỡ người ta còn gửi thêm cả t.h.u.ố.c lá nữa thì chúng ta đâu còn lợi thế nào nữa?

Dù rượu này có đắt đến đâu, cũng không bằng đặc sản của họ. Mà cái đặc sản đó, người bình thường không nỡ uống đâu!

Để tiếp đãi thân thích, ngược lại rượu đắt tiền trên thị trường lại hợp lý hơn, còn giữ thể diện nữa!

Chậc!

Cô ta nhăn mày đầy phiền não.

Nhưng Tống Đàm thì vui vẻ cười tít mắt: “Ai da! Gửi tới đúng lúc quá!”

Mấy hôm nay trời nóng, mọi người làm việc không nhiều nhưng lại hao tổn sức lực, bình thường uống một hai chén nhỏ thì cô không quản. Nhưng không ngờ rượu trong nhà lại nặng quá, uống xong ngủ li bì cả chục tiếng…

Không ổn chút nào!

Trong nhà vẫn còn rượu ngon do bí thư Tiểu Chúc gửi trước đó, nhưng lại quá quý, mang ra thì có vẻ sang trọng quá, đến mức mỗi ngày có người còn lau chùi chai rượu mà chẳng ai nỡ uống.

Tự mua rượu ngon thì người nhà lại thấy tiếc tiền…

Nói chung là, sáng nay vừa nhắc đến chuyện này xong, mọi người đều không lên tiếng nữa.

Giờ thì vừa hay!

Rượu ngon người khác tặng, không đến mức quá quý giá, vừa đúng để lấp vào khoảng trống này!

Quá chuẩn rồi còn gì?

Cô vung tay hào phóng: “Cha, nếu muốn uống rượu, tối nay mở một chai này đi!”

Tống Tam Thành chớp mắt ngơ ngác, tư tưởng tiết kiệm nhiều năm khiến ông theo phản xạ buột miệng nói: “Cái này đắt lắm!”

Nhưng nói được một nửa lại chợt nhận ra, nhà mình đâu phải không có tiền!

Thế là ông cũng phấn khởi lên: “Được!”

Tiếp theo là mớ hương liệu còn lại.

Mọi người nhanh tay nhanh chân, lập tức mở ra xem xét từng thứ một, ông chú Bảy dứt khoát phán một câu: “Tốt lắm!”

Vậy thì làm thôi!

Ngô Lan dứt khoát cầm lấy điện thoại, bắt đầu gọi người tới đóng gói túi gia vị ướp!

Lúc này, bí thư Tiểu Chúc mới hoàn hồn từ cơn lo lắng, lập tức nói: “Tống Đàm, bán cho tôi 50 túi gia vị ướp nhé!”

Mưa vẫn rả rích rơi…

Loading...