Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 610: Suy nghĩ của Kiều Kiều.

Cập nhật lúc: 2025-03-05 00:17:42
Lượt xem: 247

Mọi người đều im lặng, chỉ nhìn Kiều Kiều.

Cậu vẫn để kiểu đầu đinh gọn gàng, lông mày rậm đen, làn da trắng như tuyết, hàng mi dài đặc biệt nổi bật, khiến ánh mắt nhìn người càng thêm tập trung và vô tội.

Kết hợp với tính cách lạc quan, thiện lương và vô ưu thường ngày, không ai có thể không thích khí chất tỏa ra từ cậu.

Vậy nên, dù trong nhà sớm đã nghĩ đến chuyện nuôi bò, cừu, nhưng vẫn chẳng ai mở miệng nhắc đến.

Chính vì thế, khi Kiều Kiều nói ra những lời này, mọi người mới chấn động đến vậy.

Tuy nhiên, bản thân Kiều Kiều lại chẳng nhận ra điều gì khác thường, mà còn tiếp tục nói:

“Dù sao ai rồi cũng sẽ c.h.ế.t, em cũng sẽ c.h.ế.t, chỉ cần không đau là được. Chị à, chị nhớ khi g.i.ế.t thì làm nhẹ nhàng thôi, không được để chúng đau quá.”

“Nếu đau quá, chúng nó sẽ khóc đấy.”

Không hiểu vì sao, lòng Tống Đàm chợt nhói lên.

Ở đây linh khí không đủ, cả nhà lại chẳng ai có linh căn, cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mọi người cùng nhau trường sinh bất lão, sống lâu như trời đất.

Dù sao đi nữa, cô vẫn sẽ luôn ở đây, bảo vệ tất cả.

Rõ ràng là cô đã nhìn thấu mọi chuyện, nhưng khi nghe Kiều Kiều nói, ngay cả Tề Lâm cũng đỏ mắt, Yến Nhiên thậm chí đã rơi nước mắt, chính bản thân cô cũng chẳng hiểu nổi tại sao.

Vừa lau nước mắt, cô vừa cười vừa khóc: “Kiều Kiều, sao em lại tốt đến thế chứ...”

Kiều Kiều đi đằng trước, chẳng hay biết gì, chỉ bắt chước người lớn thở dài một tiếng:

“Nhưng mà chị ơi, chị có thể đừng ăn con non được không? Để chúng lớn rồi hẵng ăn đi?”

“Như vậy chúng sẽ sống vui vẻ hơn một chút, đến lúc phải đi, chị làm nhẹ tay một chút, em cũng sẽ đỡ đau lòng hơn.”

Phía sau cậu, Tống Đàm cũng khẽ mỉm cười.

Cô dịu dàng nói: “Được, chị sẽ làm thật nhẹ nhàng, không để chúng cảm thấy chút đau đớn nào.”

Sau đó quay sang hỏi Tề Lâm: “Anh biết chỗ nào có bê con tốt không? Bò thịt, bò vàng, trâu nước hay bò sữa cũng được, tôi không kén đâu.”

Tề Lâm còn chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc vừa rồi, giờ lại bị tốc độ hành động của Tống Đàm làm cho choáng váng.

Thật sự nhanh đến vậy luôn hả?

---

Từng sọt ngô được chất lên xe ba gác, Tống Đàm nhấc chân dài lên ngồi, nhưng ngay lập tức bị Yến Nhiên giữ tay lái:

“Cho tôi thử đi!”

Cô đội mũ rơm, ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn Tống Đàm.

Tống Đàm: …

Có người lái xe còn không tốt hả? Cô lập tức nhảy xuống: “Lên đi!”

Thế là, chiếc ba bánh bắt đầu kêu “bành bạch” chạy trên đường, Tống Đàm ngồi ở thùng xe phía sau, tâm trạng vui vẻ như đang ngân nga một bài hát.

Nhưng vừa về đến nhà, cô đã thấy bí thư Tiểu Chúc đang một tay cầm bát, một tay bưng bánh bao bí đỏ, ăn đến “sụp sụp” vô cùng ngon lành. Vừa thấy Tống Đàm, cô ta liền ba miếng nuốt hết bánh bao, sau đó trách móc:

“Tôi mới đi có mấy ngày, sao rượu đã nấu xong rồi?!”

Đáng ghét quá đi! Cô ta chỉ ra ngoài họp có ba ngày, thế mà về đến nhà lại nghe nói tối qua ông chú Bảy uống đến ngất xỉu! Khiến cô hoàn toàn ngơ ngác!

Rượu đấy!

Rượu cao lương nấu ra, cô có biết chứ!

Nhưng tại sao cứ đúng lúc cô đi vắng thì rượu lại chín, đúng là số trời trêu người mà!

Tống Đàm cũng tiếc nuối vô cùng, thở dài: “Ừ, đúng là trùng hợp quá, tôi cũng chẳng làm gì được.”

Bí thư Tiểu Chúc: …

Nếu cô đừng dùng cái giọng điệu này nói chuyện, tôi còn tin cô đấy!

Cô ta uống nốt bát cháo, rồi thở dài: “Uổng công tôi còn lên thành phố hỏi giúp cô chuyện trợ cấp, còn lo giấy tờ khu vịnh sông Kim Hà, vậy mà đến lúc hấp rượu không gọi tôi, uống rượu cũng chẳng đợi tôi...”

“Cô nói vậy là sao?”

Tống Đàm nghiêm mặt: “Ông nội tôi xem cô như cháu gái ruột, trong nhà có gì lại không phần cô chứ?”

“Cô yên tâm!” Cô vung tay rộng rãi: “Kiều Kiều, vào phòng chị lấy hai chai rượu còn thừa từ hôm qua ra đây!”

Sau đó quay sang nhìn bí thư Tiểu Chúc, người đang trừng mắt tròn xoe: “Vốn định để lại hai cân cho cô, nhưng tối qua mọi người cao hứng quá, lại mở thêm một chai... Giờ chỉ còn một chai rưỡi, cô đừng chê nhé!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-610-suy-nghi-cua-kieu-kieu.html.]

“Tôi không chê! Không chê chút nào!!!”

Thao Dang

Bí thư Tiểu Chúc điên cuồng lắc đầu, nhưng lắc được nửa chừng lại cảm thấy không ổn, vội vã giấu tay ra sau lưng, lấy lại phong thái nghiêm túc:

"Như này không ổn đâu? Đây chẳng phải là hối lộ sao? Tôi là cán bộ đấy. Hay thế này đi, cô ra giá đi, tôi chuyển khoản cho cô."

Tống Đàm cũng cười híp mắt:

"Cán bộ à, rượu này tôi tự nấu, không có giấy phép thì không được bán, cô không thể biết luật mà vẫn phạm luật đâu nha!"

Bí thư Tiểu Chúc: Sai lầm! Quên mất chuyện này rồi!

"Với lại," Tống Đàm tiếp tục trấn an cô nàng, "cô là người trong nhà mà, nhà ai cũng có một phần, cô có phần cũng là chuyện đương nhiên."

Bí thư Tiểu Chúc lập tức thấy thỏa mãn, vui sướng ngập tràn, cô đây cũng là người biết thưởng thức rượu, bây giờ thấy rượu ngon, sao có thể không vui chứ?

Chỉ là dạo này tiêu pha hơi nhiều, nhìn Tống Đàm nhà có hết thứ tốt này đến thứ khác, cô ta suy đi tính lại, chỉ có thể trông chờ vào mấy ông cụ nhà mình để lấp đầy cái "kho tiền nhỏ" mà thôi!

Nếu đã thế…

"Còn dư không?" Bí thư Tiểu Chúc liếc mắt đầy ẩn ý: "Thuốc lá, rượu ngon, loại mà ngoài kia không mua được ấy, tôi đổi với cô!"

Những thứ như thuốc lá, rượu này nhà cô ta không cần, nhưng mang đi tặng quà thì lại có giá trị hơn hẳn!

Hơn nữa, uống vào cũng không đến mức ngủ như heo!

Tống Đàm nhận lấy chai rượu mà Kiều Kiều vừa mang xuống, liếc nhìn mấy người đàn ông đang bận bịu ngoài sân, rồi lớn tiếng nhắc nhở:

"Kiều Kiều à, thấy chưa, uống rượu hại việc lắm nha!"

Kiều Kiều chẳng hiểu gì, nhưng chuyện hôm nay có mấy người ngủ quên không dậy nổi thì cậu nhóc biết rõ, lập tức gật đầu mạnh: "Dạ!"

Mấy ông trong sân giả vờ bận rộn: …

Thôi kệ, ai bảo nhà ai uống có hai ly mà lăn ra ngủ suốt hơn chục tiếng cơ chứ?

Chột dạ quá đi…

Tống Đàm nở nụ cười vô cùng chân thành với bí thư Tiểu Chúc:

"Người trong nhà mà, nói gì đến chuyện đổi chác? Đều là tấm lòng cả, thế này đi, nhà còn hơn chục cân, mấy người kia chắc cũng không định uống nữa, để tôi san cho cô mười cân nhé!"

Mấy ông hóng chuyện dựng thẳng tai: …

Đừng mà a a a a a!!!

Bí thư Tiểu Chúc vô cùng cảm động, cũng chân thành đáp lại:

"Cô cứ yên tâm, ông tôi nhiều lắm, chắc chắn sẽ moi được hàng ngon! Nhưng cô đừng gấp, cứ từ từ mà hưởng!"

Trước hết gửi cho ông nội hai chai, than thở mình nghèo khó một chút để moi tiền lương hưu của ông!

Chờ ông nếm thử rồi khoe khoang xong, đến lúc đó, mấy ông khác kiểu gì cũng sẽ đấu giá… À không, sẽ quan tâm cô cháu gái không cùng huyết thống này!

Đến khi ấy, cứ từng chai từng chai mà gửi!

Chậm mà chắc, lâu dài mới là đạo lý!

Bí thư Tiểu Chúc đã có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này rồi.

Hai người nhìn nhau, ngầm hiểu ý.

Mãi đến khi từng bắp ngô ào ào đổ xuống sân, mọi người mới hoàn hồn lại: "Nào nào nào, bóc ngô đi!"

Tống Đàm cũng vội dặn dò:

"Bắp non để lại trưa nay luộc ăn. Còn mấy bắp không non không già thì để nướng. Mấy cái già rồi thì bóc vỏ phơi khô."

Thím Liên Hoa hỏi:

"Đàm Đàm, không treo lên à?"

Treo lên thì phải bóc vỏ, chỉ chừa lại vài lớp mỏng, sau đó buộc đôi thành một chùm, số lượng nhiều thì có thể buộc xen kẽ thành từng chuỗi, rồi treo lên xà nhà hay chỗ nào đó thoáng gió.

Nhưng…

"Nắng to thế này, ngoài sân cũng có chỗ, cứ bóc vỏ rồi phơi luôn đi ạ."

Đến lúc đó, tách hạt ngô cũng dễ, mà bảo quản cũng tiện hơn nhiều.

Ông chú Bảy đang tản bộ xem xét, không nhịn được bốc lấy vài bắp:

"Tối nay hầm một nồi sườn, chúng ta ăn canh sườn bắp non!"

Loading...