Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 607: Tửu lượng.
Cập nhật lúc: 2025-03-05 00:17:36
Lượt xem: 233
Tăng Hiểu Đông sảng khoái uống cạn cả bát canh tuyết nhĩ, sau đó nặng nề đặt bát xuống bàn!
Mặt anh ta đỏ bừng, mày nhíu chặt, trông như thể ngay giây sau sẽ có hơi nước phun ra từ đỉnh đầu để tiếp tục hành trình ra khơi. Biểu cảm nghiêm túc đến mức khiến Tề Lâm cũng bắt đầu hoài nghi chính mình.
Nhưng giây tiếp theo, vị anh hùng ra khơi bỗng nhiên ngả người ra sau, cái đầu vĩ đại ngửa ra tựa vào lưng ghế, rồi ngay lập tức kéo theo một tràng ngáy rung trời!
Mọi người: …
Chỉ một lát sau, cả bàn cười ầm lên.
Giáo sư Tống cũng nhướng mày, vẻ mặt đắc ý: "Cái cậu Hiểu Đông này, ban nãy còn đòi uống với tôi hai chén, thế mà còn chưa bắt đầu đã gục rồi!"
Tề Lâm thở dài, vừa cảm ơn Tống Hữu Đức rót rượu lại cho cả bàn, vừa liếc nhìn thầy mình.
Nói thế nào nhỉ? Hình như tửu lượng càng kém thì càng không tự lượng sức mình thì phải.
Đừng thấy giáo sư Tống cười nhạo Tăng Hiểu Đông vui vẻ thế kia, thực ra ông cũng không khá hơn đâu! Đặc biệt là khi ông ấy uống say lại không chịu ngủ, mà còn…
Vừa suy nghĩ miên man, anh ta đã thấy tay mình bị một bàn tay khô ráo, mạnh mẽ nắm lấy.
Thao Dang
Đối phương nhìn anh ta, trong mắt lấp lánh nước: "Tiểu Tề à, em là một đứa trẻ ngoan! Thầy thương em lắm! Đứa nhỏ thông minh thế này, nếu thực sự về quê, chẳng phải tài năng sẽ bị uổng phí sao…"
Vừa nói, ông còn xúc động lau nước mắt.
Tề Lâm: … Thôi xong, tửu lượng còn thảm hơn nữa.
Yến Nhiên, người không uống rượu, sững sờ chứng kiến toàn bộ cảnh tượng, vội vàng rút khăn giấy lau mặt cho giáo sư Tống: "Thầy, thầy say rồi."
"Thầy không say." Giáo sư Tống cố mở to mắt nhìn Tề Lâm: "Tiểu Yến à, phải nghe lời! Nhất định phải học hành chăm chỉ. Ngành nông nghiệp của chúng ta dù có khổ, nhưng em yên tâm, có thầy ở đây, dù sau này em có thăng chức hay xin kinh phí, thầy cũng giúp em!"
Yến Nhiên: …
Cảm động quá chứ còn gì nữa, nhưng thầy ơi, thầy có thể quay sang nói với em được không?
Cô và Tề Lâm nhìn nhau, dứt khoát mỗi người một bên đỡ lấy cánh tay giáo sư Tống: "Thầy, mình đi rửa mặt rồi nghỉ ngơi đi, khuya lắm rồi, trời cũng tối rồi."
"Trời tối rồi à…"
Giáo sư Tống bị dìu ra khỏi phòng ăn, vào phòng ngủ, sau đó bị ấn xuống giường: "Vậy thì thầy phải về nhà thôi, không thì sư mẫu chắc sẽ bắt thầy đào một cái hang trong ruộng để sống chung với chuột đồng mất."
Vừa nói, ông vừa lẩm bẩm: "Hang chuột đồng cũng không tệ, nhiều lương thực, không sợ đói… Tiểu Đông đâu? Đừng có lười biếng, đào cho thầy một cái hang chuột đồng đi! Phải rộng đấy, bốn phòng hai sảnh, nhỏ quá thì chúng ta không ở được…"
Một lúc lâu sau, Tề Lâm và Yến Nhiên đều không biết nên cảm động hay bật cười. Đây đúng là một người thầy tốt mà! Đến ngủ trong hang chuột đồng còn lo học trò không có chỗ ở…
Bọn họ thật sự không hiểu nổi, chỉ với tửu lượng hai lạng mà còn thích thể hiện làm gì cơ chứ?
---
Bên này, trong phòng ăn.
Tống Hữu Đức và ông chú Bảy liếc nhìn nhau, sau đó phá lên cười: "Rượu này mạnh ghê nhỉ! Xem kìa, mới ba hớp đã gục hai người rồi."
Vừa nói, ông vừa nhấc vạt áo lên lau mồ hôi đầy trên trán, sau đó quạt lấy quạt để: "Ui chà, nóng quá. Rượu này nặng thật đấy."
Cơn nóng hừng hực từ bụng lan tỏa ra khắp cơ thể, như thể có một luồng hơi nóng vô tận bốc lên, làm giãn nở hết lỗ chân lông, từng giọt mồ hôi lấm tấm tuôn ra.
Dù máy lạnh vẫn đang chạy, nhưng bọn họ lại có cảm giác như đang ở giữa lò lửa.
Thấy vậy, Tống Đàm chỉ có thể khuyên: "Thôi đừng uống nữa. Rượu này con thấy hậu vị cũng mạnh lắm, không khéo lát nữa từng người từng người đều lăn ra hết."
"Nói linh tinh!"
Lòng tự trọng của dân nhậu không thể bị xúc phạm.
Huống hồ, ông chú Bảy còn hùng hồn phản bác: "Rượu ta tự ủ, mạnh đến đâu ta còn không biết chắc à? Ngày trước rượu mạnh hơn ta còn uống rồi đây này!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-607-tuu-luong.html.]
"Đó mới gọi là có lực! Uống một hớp xuống là cảm giác cổ họng như bị cắt đứt luôn, so với loại này thì còn nặng đô hơn nhiều!"
"Đúng đúng đúng!" Tống Hữu Đức hóa thân thành fan cuồng: "Rượu ngon, hậu vị, chỉ có ngụm đầu tiên hơi sốc một chút, sau đó trôi chảy lắm!"
"Tôi bao nhiêu năm nay chưa từng uống loại rượu nào ngon thế này, chắc còn mạnh hơn cả mấy chai Mao Đài mà bí thư Tiểu Chúc tặng tôi nữa!"
Ông chú Bảy cũng rất đắc ý: "Chứ còn gì nữa, tay nghề của tôi mà!"
Hai người tâng bốc lẫn nhau, vô cùng hòa hợp, lúc này lại vui vẻ cụng ly thêm một cái, sau đó lại uống cạn!
Ông chú Bảy còn không nhịn được nói: “Lần sau mở chai Mao Đài của ông đi. Tôi với ông so thử xem, rốt cuộc rượu nào ngon hơn.”
Men rượu bốc lên, Tống Hữu Đức chẳng hề tiếc rẻ, lập tức đồng ý ngay: “Được!”
Hai ông vẫn còn giữ được phong độ, nhưng người khác thì không.
Ví dụ như Chu Thiên Vũ.
Anh ta ở thành phố phồn hoa cũng luyện được chút tửu lượng, nhưng cũng chỉ nhỉnh hơn giáo sư Tống một chút. Lúc này cầm ly rượu trống không, ôm vai cha mình, bắt đầu khoác lác:
“Cha, cha thấy cái KTV này hoành tráng không? Một phòng lớn tụ họp đông người thế này! Nào nào nào, để con chọn bài cho cha hát. [Con không có nhà, cũng chẳng có xe, chỉ có thể ăn mì gói mà thôi…]”
Chu Mao Trụ: …
Chu Mao Trụ cảm thấy vô cùng mất mặt, thấy con trai mình say khướt, vội khuyên can:
“Thiên Vũ, đừng uống nữa! Cha gọi mẹ con đến đỡ con về nhé.”
“Không được! Cha!”
Chu Thiên Vũ cố đứng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc: “Hôm nay con mới ký được một hợp đồng lớn, phục vụ! Lấy chai rượu vang 1899 ra, hai cha con mình cạn ly! Uống thoải mái đi!”
Anh ta đã say đến chẳng biết mình đang nói gì, thực tế thì chỉ là một người đi làm công ăn lương, có bao giờ uống loại rượu đắt tiền thế này đâu? Bình thường ba trăm, năm trăm đã là cao lắm rồi.
Nhưng Chu Mao Trụ đâu biết!
Ông chỉ thấy con trai mình thản nhiên tuyên bố: “Hôm nay con bao cả tiệc, mọi người cứ ăn uống thoải mái.”
Trước đó còn nói không có nhà, không có xe, phải ăn mì gói, giờ lại uống rượu cả vài ngàn một chai? Rốt cuộc tiền của nó tiêu vào đâu rồi đây?!
Dù Chu Mao Trụ vẫn còn hơi men, nhưng lúc này cũng không nhịn nổi!
Ông vỗ mạnh vào lưng Chu Thiên Vũ một cái: “Con giỏi lắm hả?”
Chu Thiên Vũ lập tức cười ngây ngô: “Cha, con nói cha nghe, con giỏi lắm đó! Con đã quyết rồi, nửa năm sau sẽ thuê một căn nhà gần công ty! Dù tiền thuê có bốn ngàn một tháng, nhưng mỗi sáng con có thể ngủ thêm một tiếng nữa.”
Nói xong, anh ta lại ngây ngô cười hề hề.
Bốn ngàn một tháng tiền thuê?
Chu Mao Trụ lập tức cảm thấy tức ngực.
…
Đàn ông mà đã uống rượu thì đúng là chẳng còn khái niệm thời gian.
Nhóm Tống Đàm thấy vậy cũng chẳng chờ đợi gì nữa, kéo nhau ra ngoài dạo chơi một vòng, nhờ vậy mà vô tình tránh được trận náo loạn trong phòng.
Thế nhưng lúc quay lại, bọn họ liền thấy cảnh người gục xuống bàn, kẻ nằm ngang ngửa dưới sàn, Chu Mao Trụ và một vài người khác không còn thấy đâu. Nhóm công nhân lái máy xúc và Trương Vượng thì nằm lăn lóc, tư thế đủ kiểu.
Ông chú Bảy hai mắt đẫm lệ, đang sụt sùi khóc trước mặt Tống Hữu Đức, khiến mọi người giật thót tim!
Vừa định tiến lên hỏi han thì đã nghe thấy ông chú Bảy nghẹn ngào nói:
“Cái thằng bạch nhãn lang (kẻ vô ơn, bạc bẽo) kia, ta xem nó như con ruột mà nuôi nấng, thế mà nó lại đi mất rồi, đi thì đi, nói với ta một câu ta còn không cho đi chắc? Mắc gì còn phải trách ngược lại ta nữa chứ, hu hu hu…”