Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 606: Ngàn ly không gục.

Cập nhật lúc: 2025-03-05 00:17:34
Lượt xem: 214

Có điều, ý nghĩ này chỉ thoáng lướt qua trong đầu Chu Thiên Vũ một giây rồi biến mất. Rất nhanh, anh ta cũng theo nhịp bước của mọi người, vùi đầu cắm cúi ăn.

Cái này cũng ngon, cái kia cũng ngon!

Mới ăn được mấy miếng mà đã thấy lưng lửng bụng rồi sao?

Không được, không được, phải kiềm chế lại, ăn chậm thôi, từ từ thưởng thức…

Còn chưa kịp thưởng thức hết vị ngon thì thấy ông chú Bảy và Tống Hữu Đức liếc nhau một cái, sau đó đảo mắt nhìn quanh, ân cần hỏi:

“Ăn gần xong cả chưa?”

Gì cơ?

Chu Thiên Vũ còn bưng nguyên bát cơm, hai bên má phồng lên vì đầy thức ăn, hoảng hốt nhìn quanh: Sao lại bảo là ăn gần xong rồi? Mới nửa bụng thôi, anh ta vẫn còn ăn được mà!

Nhưng khi nhìn kỹ lại, anh phát hiện ánh mắt mong chờ của đám đàn ông trong phòng không phải nhìn anh mà là nhìn về phía Tống Đàm.

Còn Tống Đàm thì sao?

Chỉ thấy cô ung dung đặt đũa xuống, hài lòng gật đầu:

“Được, chỉ cần không uống lúc bụng rỗng là được.”

Nói xong, cô xoay người, cộp cộp cộp chạy lên lầu.

Làm gì thế? Đi lấy rượu chứ còn gì nữa!

Lần ủ rượu hôm nay không phải toàn bộ đều đưa vào hầm, còn chừa lại 20 cân, chia nhỏ ra cất riêng.

Nhưng chỗ đó đều để trên tầng của Tống Đàm.

Không để không được!

Cái mùi rượu kia, vừa chưng ra đã khiến mấy người suýt chảy nước miếng. Nếu cô thật sự để ông chú Bảy làm theo thói quen, đặt rượu trong bếp hoặc phòng chứa đồ, thì đừng nói đến ngày mai, ngay chiều nay thôi, bao gồm cả ông chú Bảy trong đó, mọi người sẽ trộm uống hết sạch, rồi say gục cả đám!

Lỡ vậy thì làm sao mà làm việc được nữa?

Thế nên, sau khi chia rượu ra, Tống Đàm liền mang lên tầng cất giữ.

Bằng không, còn ai kiên nhẫn mà ăn cơm nữa chứ?

Cô hành động nhanh gọn, còn đám người trong phòng ăn lại có cảm giác như từng giây từng phút kéo dài vô tận. Ngay cả Tăng Hiểu Đông cũng thấp thỏm nhìn về phía cửa, đến mức Yến Nhiên phải thắc mắc:

“Anh chẳng phải có hai cân sao? Thật sự thèm vậy à? Chiều không uống hả?”

Lúc ấy cô còn bận giúp hong khô lá trà, không để ý rượu được giấu thế nào, chỉ biết hai chai của cô đã được mang lên lầu.

Tăng Hiểu Đông vẫn chăm chú dán mắt vào cửa, giọng nói đầy tiếc nuối:

“Tôi sợ mình không kiềm chế nổi, lỡ uống hết trước. Thế nên cũng nhờ Tống Đàm giữ hộ, cô ấy hứa với tôi là đợi chiều mai có người đến nhận hàng rồi mới lấy ra gửi đi.”

Nói xong, anh ta lại liếc nhìn Tề Lâm:

“Rượu có hại cho não, tối nay chắc cậu không uống đâu nhỉ?”

Tề Lâm nghiêm túc đặt đũa xuống, chậm rãi lau sạch miệng, điều chỉnh tư thế ngay ngắn, từ tốn nói:

“Đây là rượu chưng từ lương thực chính thống, không phải loại cồn pha hóa chất. Uống vừa phải có thể giúp lưu thông m.á.u, tôi nghĩ mình nên thử một chút.”

Tăng Hiểu Đông: … Nói kiểu gì cũng có lý nhỉ! Sao không nói thẳng là muốn uống luôn đi?

Anh ta hừ một tiếng, vốn định bảo lát nữa xem ai gục trước, nhưng lại nhớ Tề Lâm từng kể là anh ta đã uống được nửa cân rượu từ năm mười tuổi…

Ngừng lại vài giây, anh ta liền quyết đoán quay sang cười với giáo sư Tống:

“Thầy ơi, tối nay hai ta quyết chiến một phen đi!”

“Được được được! Tiểu Đông à, đừng để thua thầy đó!”

“Không thể nào!” Tăng Hiểu Đông tràn đầy tự tin, dù sao cũng chẳng có căn cứ gì cả.

Giáo sư Tống là người mong ngóng nhất, giờ phút này đôi tai dựng thẳng, lắng nghe từng bước chân của Tống Đàm trên cầu thang, lại thấy bóng cô thấp thoáng qua cửa sổ, ông không kìm được kích động, vội vã bắt chước Tề Lâm, ngồi nghiêm chỉnh, sẵn sàng chờ rượu ngon.

Dùng lời của Yến Nhiên mà nói: Rượu ngon thế này, ít nhiều cũng phải có tí nghi thức chứ!

Chu Mao Trụ vốn không thèm rượu đến vậy.

Dù gì cũng là khách ở nhà người ta, phải giữ ý một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-606-ngan-ly-khong-guc.html.]

Hơn nữa, rượu này ngon cỡ nào thì ông cũng chưa biết. Nhưng nhìn vẻ mong đợi của mọi người, không hiểu sao ông cũng bắt đầu hồi hộp theo.

Thao Dang

Lại nhìn con trai mình vẫn đang cắm đầu ăn như c.h.ế.t đói, ông bực bội đẩy nó một cái:

“Ăn nữa à! Ăn no rồi lát nữa sao uống rượu?”

Chu Thiên Vũ ngơ ngác ngẩng đầu, vừa lúc thấy mấy chai nước khoáng mà Tống Đàm đang cầm.

Chỉ là mấy chai nhựa bình thường, chẳng có tí đẳng cấp nào, dù rượu có ngon đến đâu cũng khiến người ta tụt hết hứng.

Với lại, đồ ăn ngon thế này, cha anh ta cũng thật là!

Vì uống rượu mà không ăn cơm cho no, chẳng phải là nhặt vừng bỏ dưa hấu sao?

Cho đến khi Tống Đàm vặn nắp chai, rồi chai rượu lập tức bị Tống Hữu Đức giật lấy không chút do dự.

Đầu tiên, ông rót nửa ly cho ông ngoại Ngô Kiến Quốc.

Khi dòng rượu trong suốt chầm chậm chảy vào ly, hương rượu lạnh lẽo nhưng kéo dài len lỏi khắp không gian. Trong chớp mắt, ai nấy đều ngồi không yên. Ngay cả Chu Thiên Vũ cũng vô thức đứng bật dậy, hai tay nâng ly, vẻ mặt đầy thành kính.

Nhưng trong đầu anh ta lại nghĩ: Cha mình nhặt được hạt vừng này… chắc là rơi từ bàn tiệc Bàn Đào xuống chứ đâu!

Giờ phút này, cầm ly rượu nhỏ trong tay, anh ta do dự mãi vẫn chưa nỡ uống.

Tống Hữu Đức cũng không rót nhiều lắm.

Chai nước khoáng 500ml, mà đổi thành rượu thì đầy bình cũng chỉ khoảng tám lạng.

Giờ đông người như vậy, mỗi người chỉ được rót một chút.

Nhìn sang phía sau, trên tủ vẫn còn hai chai rượu, ông cắn răng nâng ly lên:

"Thôi thôi, không nói nhiều nữa, cạn ly trước đã!"

Nói xong, ông háo hức hít sâu một hơi, rồi ngửa đầu uống một ngụm.

Giây tiếp theo, ông đặt ly xuống, nhăn mặt nhíu mày, miệng phát ra âm thanh:

"Hí!!!ha!!!"

Nhìn quanh một lượt, ai uống rượu vào cũng đều lộ ra cái vẻ mặt đau khổ y chang như vậy:

"Rượu này, rượu này mạnh quá đi mất! Cay xè!"

Thật sự là cay, hoàn toàn không giống như bọn họ tưởng tượng là rượu êm dịu dễ uống.

Thế nhưng, biểu cảm đau đớn chỉ xuất hiện trong chốc lát. Ngay sau đó, tất cả đều thả lỏng lông mày, cảm nhận dư vị kéo dài sau cơn cay xé. Rượu trôi xuống cổ họng, mềm mại, mượt mà, hậu vị ngọt thanh, trong cổ họng toàn là hương rượu mát lạnh!

Cảm giác này… diễn tả sao đây?

Ngay cả ông chú Bảy, người có kinh nghiệm nhiều nhất, cũng không nói nên lời!

Mọi người chỉ có thể thở dài một hơi: "Rượu ngon! Nào, uống tiếp đi!"

Không cần oẳn tù tì, không cần khách sáo giả vờ từ chối, đám đàn ông cầm ly đều trân trọng mà uống thêm một ngụm.

Lạ thật, rượu nặng vẫn cay, nhưng chẳng ai còn làm ra vẻ mặt méo mó như lúc nãy nữa, dường như đã dần quen…

Rồi thêm một ngụm nữa!

Thế là xong! Mỗi người chỉ có chút xíu rượu, uống ba ngụm là hết sạch. Tống Hữu Đức nhìn cái ly rỗng mà lòng đau như cắt, cuối cùng vẫn không nhịn được, quay người với lấy chai rượu thứ hai.

"Đừng vội, đừng vội!" Tống Đàm vội khuyên: "Rượu này nặng lắm, độ cồn cao, tửu lượng của mọi người có ổn không ạ?"

"Còn ông ngoại, sức khỏe mới hồi phục, không được uống nữa đâu!"

Nghe vậy, ông ngoại đang ngồi trên xe lăn, như thể vừa bị sét đánh giữa trời quang:

"Chân ta không đi được, chứ dạ dày có vấn đề gì đâu, sao lại không được uống?"

Tề Lâm cũng liếc nhìn một bên, thấy Tăng Hiểu Đông đỏ bừng mặt, bèn hỏi: "Cậu uống được có ba chai bia thôi đúng không? Giờ còn trụ nổi không đấy?"

Tăng Hiểu Đông mặt đỏ như cái lò nung, giọng nói hùng hồn: "Rượu ngon! Tôi được! Tôi, nghìn chén không gục!"

Tề Lâm: …

Anh ta im lặng nhìn chằm chằm một lúc, đột nhiên bưng tới một bát canh tuyết nhĩ:

"Nào, uống hết đi."

Vừa dứt lời, chỉ thấy Tăng Hiểu Đông ngửa cổ, ực một phát uống sạch bát canh!

Loading...