Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 605: Trước tiên cứ dọn đường đã.

Cập nhật lúc: 2025-03-05 00:17:32
Lượt xem: 212

Chu Thiên Vũ: …

Nếu không phải có bao nhiêu người đang ngồi đây, anh ta thật muốn nhảy dựng lên hét lớn: Tôi cũng có 5 vạn tiền tiết kiệm mà! Trong đám bạn cùng tuổi, nhiều người không những không có đồng tiết kiệm nào mà còn nợ đầy thẻ tín dụng và vay online nữa kìa!

Nhưng nói gì thì nói, mới ra ngoài bươn chải có hai năm, kinh nghiệm chưa nhiều, vẫn còn muốn giữ thể diện, nên rốt cuộc cũng không nhảy dựng lên. Kết quả là bị cha mình chê trách thẳng thừng.

Nhìn xem Tống Đàm, còn trẻ mà vung tay một cái đã mấy chục vạn!

Nhìn xem Tiểu Tôn, mới 20 tuổi mà đã tự mua máy xúc, mỗi ngày kiếm cả trăm tệ!

Rồi lại nhìn con trai mình, làm công hơn hai năm mà chỉ có 5 vạn tiết kiệm! 5 vạn thì làm được gì? Ở Bối Thành, một cái toilet cũng chẳng mua nổi! Vậy mà nó còn không biết đường từ bỏ giấc mộng xa vời!

Cứ tiết kiệm kiểu này, đến 60 tuổi cũng không gom đủ tiền đặt cọc mua nhà chẳng lẽ giá nhà mãi mãi đứng yên chắc?

Chỉ có Tống Đàm là có tầm nhìn xa, suy nghĩ thấu đáo. Công việc tư nhân bây giờ, chủ muốn đuổi là đuổi, tháng trước ông còn lướt xem mấy clip trên Douyin, thấy không ít người bị ngân hàng siết nhà vì không trả nổi nợ, khóc lóc thảm thiết lắm!

Đáng thương vô cùng!

Nghĩ đến cảnh con trai mình đến ba, bốn mươi tuổi không vợ không con, rồi nhà cũng bị ngân hàng tịch thu, cả đời làm không công, đừng nói Chu Mao Trụ, ngay cả vợ ông cũng cảm thấy khó thở!

Không thể đi! Ở Bối Thành thật sự không thể sống được!

Chu Thiên Vũ cuống lên:

"Cha mẹ đừng lo lắng quá! Ở Bối Thành, lương con hơn 10 ngàn tệ một tháng, về quê thì làm gì có chỗ nào trả cao vậy? Cùng lắm sau này con tiết kiệm nhiều hơn là được!"

Tống Đàm nhướng mày, lập tức tiếp lời:

"Đúng thế, chú à, hơn 10 ngàn một tháng đúng là không ít đâu! Ở làng mình, làm sao kiếm được nhiều vậy chứ? Ông anh họ Ngô Lôi của con đây, làm hết cái này đến cái kia, một tháng cũng chỉ có 3 ngàn tệ. Mà dù không tiêu gì mấy, một năm lắm lắm cũng chỉ để dành được 30 ngàn tệ thôi!"

Đúng vậy, chỉ có 3 vạn tệ. Chu Mao Trụ nghe mà tức điên!

Người ta tháng 3 ngàn còn để dành được 30 ngàn một năm, còn con trai ông thì sao? Một tháng hơn 10 ngàn mà hai năm rưỡi chỉ tiết kiệm được 50 ngàn?!

Nhưng Chu Thiên Vũ nào biết cha mình đang nghĩ gì, chỉ tập trung nhìn Tống Đàm, cảm thấy cô nói quá đúng:

Tiền là phải kiếm ra, không phải tiết kiệm mà có!

Thế là anh ta nhìn Tống Đàm, gật đầu lia lịa.

Tống Đàm lại càng đánh giá cao chàng trai này:

"Nói thật chứ, người bình thường khó mà bằng được Chu Thiên Vũ. Với lại, đàn ông ra ngoài xã giao, uống hai chai rượu vang tốn cả ngàn tệ, hát karaoke rồi massage cũng mất bảy, tám trăm, chuyện bình thường thôi ạ. Không thể keo kiệt quá được, keo kiệt quá thì chẳng ai muốn chơi cùng nữa!"

Đúng vậy đúng vậy, đàn ông còn phải có mối quan hệ nữa chứ, cha mẹ anh ta thì biết gì!

…Khoan đã, nhưng mà họ uống rượu thì toàn rượu trắng bình dân, chỉ tầm vài trăm thôi, không đắt đến thế! Còn chuyện hát hò, massage thì có, nhưng cùng lắm cũng chỉ là đi tắm chân, không đến mức đắt vậy!

Thôi thôi, mấy chi tiết này không quan trọng, quan trọng là phải thuyết phục cha mẹ!

Chu Thiên Vũ không nói gì.

Anh ta im lặng, nên Tống Đàm tiếp tục làm chủ cuộc trò chuyện, vừa bực bội vừa thở dài:

"Còn chuyện ăn uống nữa, cũng phải chú ý chứ! Đồ ăn bên ngoài làm sao bằng cơm nhà? Nhìn da dẻ và tinh thần của tụi con mà xem, có khác biệt rõ rệt không?"

Đúng là khác thật! Da dẻ hồng hào, răng trắng môi đỏ, tràn đầy sức sống! Chu Mao Trụ quay sang nhìn con trai mình… Không nói cũng biết, mặt mũi hốc hác, thần sắc nhợt nhạt, không biết còn tưởng là người vô gia cư nữa!

"Bên ngoài thì khác hẳn. Mấy suất ăn đắt hơn 10 tệ ấy hả, ai mà biết dầu mỡ thế nào, nấu trong môi trường gì? Ít nhất cũng phải ăn bữa ba, bốn chục tệ mới gọi là tạm ổn!"

"Như con đây, trước khi về quê còn gọi một phần cơm thố ở công ty, mắc không tưởng nổi! Kết quả vừa ăn một miếng đã muốn ói…"

Gì cơ? Một bữa ăn mà tận ba, bốn chục tệ? Một ngày ba bữa, một tháng ba mươi ngày…

Trời đất ơi, riêng tiền ăn cũng mất hai, ba ngàn rồi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-605-truoc-tien-cu-don-duong-da.html.]

Chu Mao Trụ tối sầm mặt mày, cuối cùng cũng hiểu, con trai ông, thêm hai năm nữa chắc đến 50 ngàn tệ cũng chẳng còn!

Vậy kiếm nhiều tiền để làm gì?

Hết đưa cho chủ nhà, hết mua rượu bia, hết vào tiền ăn uống ngoài hàng thôi sao?

Thế thà ở nhà còn hơn! Ông năm nay may mắn được làm thuê cho nhà Tống Đàm, hái trà 400 tệ một ngày, làm vài tháng mà cũng kiếm được kha khá!

Vợ ông thì từ lúc Tống Đàm về quê, đi theo giúp dọn đất, nhổ cỏ, sau đó trồng đào, đóng gói hàng, việc gì cũng có phần. Tính ra cũng kiếm được gần 10 ngàn tệ rồi!

Ngày thường lại tranh thủ hái rau, thu hoạch chút trà, giúp đỡ họ hàng bạn bè, nửa năm nay cũng để dành được một khoản không nhỏ.

Mà công việc cũng chẳng cực khổ gì, so với làm công nhân tăng ca không ngày không đêm thì tốt hơn nhiều!

Mà con trai ông ấy…

Chu Mao Trụ lại nhìn Chu Thiên Vũ: vóc dáng rắn rỏi, hồi nhỏ cũng từng ra đồng làm việc, nếu thật sự ở nhà theo Tống Đàm làm nông…

Lương tháng 3 ngàn có hơi thấp quá không? Dù sao cũng không biết việc này có ổn định hay không…

Nhưng mà 3 ngàn này có thể để dành chắc chắn… Không được, không được, Thiên Vũ chắc chắn không chịu đâu, chi bằng lên thành phố tìm việc, ở nhà còn có thể góp được tiền đặt cọc mua nhà…

Vậy thì phải khuyên thằng bé thế nào đây?

Chu Mao Trụ nghĩ tới nghĩ lui, vấn đề lại quay về y như lúc ban đầu.

Nhưng Tống Đàm thì đã chuẩn bị sẵn sàng, cô cũng chẳng vội vàng muốn có câu trả lời ngay, bây giờ có phải lúc bận rộn đâu, gấp gáp gì mà tuyển người chứ? Đợi đến khi xưởng trên núi xây xong, thuê đầu bếp hẳn hoi, tất nhiên sẽ có người tự tìm đến hỏi thôi.

Người đến hỏi càng nhiều, công việc tự nhiên sẽ thành hàng hiếm. Đến lúc đó, Chu Thiên Vũ mà có quay lại, vậy thì chắc chắn là đã quyết tâm rồi!

Tống Đàm mỉm cười, đúng lúc ông chú Bảy bưng vào một dĩa trứng vịt muối đã cắt sẵn:

“Nhanh nếm thử đi, đây là trứng ủ bùn vàng đó, mới ngon được hai ngày nay, ta vừa luộc xong, nhìn cái lòng đỏ này xem, đỏ au bóng dầu luôn!”

Cô lập tức hào hứng đổi chủ đề:

“Lại đây, lại đây, chú, ăn thử đi, trước tiên nhấm nháp chút đồ ăn lót dạ đã, không thì lát nữa uống rượu dễ say lắm!”

Dòng suy nghĩ hỗn loạn của Chu Mao Trụ bị cắt ngang, vốn dĩ còn muốn hỏi thêm hai câu. Nhưng ngay khoảnh khắc dĩa trứng muối óng ánh dầu kia được đặt lên bàn trước mặt ông, ánh mắt ông lập tức bị hút chặt, hoàn toàn quên sạch mọi thứ khác.

Vậy nên cả đám người thậm chí không buồn khách sáo, lập tức cầm đũa lên ăn.

Nói thật, nếu không phải vì Chu Mao Trụ còn đang tranh luận chuyện của con trai, mọi người đã nhập tiệc từ lâu rồi. Chẳng qua là sợ vừa động đũa, ai cũng mải mê ăn uống, không còn thời gian nói chuyện, nên mới kiên nhẫn chờ hai phút thôi đúng không?

Bây giờ thì cơn thèm đã đạt đỉnh điểm rồi!

Chu Thiên Vũ cầm đũa mà vẫn còn mơ màng, trong đầu nghĩ theo quy tắc của làng mình, chẳng phải phải nhường nhau một chút, nói vài câu rồi mới ăn sao? Sao vừa dọn đồ ăn lên là tất cả bắt đầu chiến đấu luôn rồi?

Nhưng quay đầu nhìn cha mẹ mình ăn đến không thèm ngẩng mặt lên, anh ta do dự một chút, rồi cũng gắp một miếng dưa leo trộn trước mặt.

Ừm ừm ừm!!!

Anh ta trợn tròn mắt!

Nhai, nuốt. Vị ngọt thanh của dưa leo, nước ép mọng kết hợp với độ cay nồng của ớt, hòa quyện lại trong khoang miệng, tạo thành một cảm giác chấn động khó tả, khắc sâu vào trí nhớ.

Anh ta ngỡ ngàng nhìn giáo sư Tống, người vẫn chưa nói gì nhiều nãy giờ, sau đó lại đầy kính nể nhìn về phía Tống Đàm.

Thầm nghĩ:

Thao Dang

Chả trách người ta phẩy tay một cái là mấy chục vạn bay vèo! Hóa ra người ta trồng trọt, thực sự là có bản lĩnh!

E là cha mình nói sai rồi, người ta chắc chắn chỉ khiêm tốn không khoe ra thôi.

Rõ ràng đây là thành quả của việc tiện tay vung vài chục vạn ra đầu tư!

Loading...