Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 602: Khuôn mặt đỏ bừng của Chu Thiên Vũ.

Cập nhật lúc: 2025-03-05 00:17:26
Lượt xem: 230

Khi Tống Đàm thắt sợi dây thừng thô vào eo, chầm chậm được kéo ra khỏi hầm khoai lang, khuôn mặt vuông vừa hạ nhiệt của Chu Thiên Vũ lập tức bốc hơi đến đỏ bừng.

Sao lại đẹp thế này!

Ba anh ta chưa từng nói Tống Đàm xinh đến vậy!

Anh ta không giống những người trong làng.

Trong mắt dân làng, Tống Đàm chỉ là cô nhóc mà họ đã nhìn thấy từ nhỏ đến lớn. Dù có đẹp đến đâu, ngày nào cũng thấy, năm này qua năm khác cũng quen mắt thôi, mà so với việc kiếm tiền thì nhan sắc đâu có quan trọng.

Cũng không giống với fan trong phòng livestream.

Cái điện thoại của Kiều Kiều còn chưa tới hai nghìn tệ, cộng thêm việc không bật bất kỳ bộ lọc hay hiệu ứng nào khi phát trực tiếp, nên hình ảnh quay ra khá trung thực, các đường nét vẫn rõ ràng, chỉ là thiếu đi chút tác động trực diện khi nhìn bằng mắt thật.

Dù sao thì mắt người có độ phân giải lên đến 5,76 triệu pixel, cao hơn bất kỳ chiếc máy ảnh nào trên đời này.

Thế nên vẻ đẹp mà anh ta nhìn thấy lúc này sống động và chân thực hơn nhiều.

Nhất là với Chu Thiên Vũ, anh ta mở điện thoại ra là thấy ngay một loạt video livestream, bộ lọc hiệu ứng đủ cả.

Mỹ nhân thì nhiều, nhưng có thể nhận diện được ngay thì lại rất hiếm.

Ở thành phố, các cô gái đều ăn mặc lộng lẫy, môi đỏ răng trắng. Nhưng nếu lại gần một chút, chắc chắn có thể thấy lớp phấn nền trên mặt họ…

Cho dù có là trai thẳng đi nữa, thì cũng phải hiểu hai chữ “trang điểm”.

Nhưng bây giờ, Tống Đàm, người dần phai nhạt trong ký ức tuổi thơ của anh ta, đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt.

Khuôn mặt trái xoan, đường nét mềm mại, lông mày đen rậm, đôi môi đỏ mọng, làn da trắng như ngọc.

Vẻ đẹp này không mang theo bất kỳ sự sắc sảo nào, cũng không phải kiểu diễm lệ rực rỡ, nhưng khi đôi mắt cô ấy thản nhiên lướt qua.

Chu Thiên Vũ cảm thấy tim mình đập loạn lên, giống hệt cảm giác khi một nữ thần tuyệt sắc trong giới giải trí đột nhiên quay đầu lại và nở một nụ cười rạng rỡ với anh ta vậy…

Tất nhiên, nói nhiều như vậy, chủ yếu là vì mặt của Chu Thiên Vũ thực sự đỏ bừng, anh ta thậm chí còn cúi đầu, lắp ngô không dám nhìn thẳng vào Tống Đàm nữa.

Chu Mao Trụ thì không thể hiểu nổi.

Ông thấy thằng con mình bỗng nhiên trở nên kỳ quái, trông cứ nhát gan nhỏ mọn, làm một người cha như ông cảm thấy mất mặt quá!

Dù gì thì Tống Đàm cũng chỉ mặc một chiếc áo thun dài tay rộng rãi, trên cánh tay còn dính bùn đất và mồ hôi, quần thể thao thì cũng lem luốc không ít.

Haizz, ở làng quê làm việc, ai mà chẳng vậy. Con gái trẻ trung thì đúng là xinh thật, nhưng tiền đồ của con trai ông vẫn quan trọng hơn!

Vẫn là để Tống Đàm về sớm nói vài câu cho xong chuyện thì tốt hơn.

Còn chuyện con trai ông có thể yêu đương với cô ấy không á?

Ôi trời ơi! Đừng coi thường dân làng nhé! Dân làng cũng quan trọng chuyện “môn đăng hộ đối” lắm đấy!

Nhìn Tống Đàm mà xem, giơ tay một cái là có thể vay được vài triệu, còn con trai ông giơ tay một cái thì mấy chục nghìn đã tiêu sạch bách.

Nếu dám nói ra, chẳng phải là tự rước lấy mắng chửi sao?

Không dám nghĩ, thật sự không dám nghĩ!

Thế nên ông chẳng thèm suy diễn theo hướng đó, mà chỉ trừng mắt nhìn thằng con đang cúi gằm mặt như gà mắc tóc, rồi khách sáo nói mấy câu với Tống Đàm, sau đó bực tức vác đòn gánh đi về.

Tống Đàm thì vẫn không nhận ra điều gì khác lạ.

Cô chỉ quan sát Chu Thiên Vũ một chút, rồi phát hiện đúng là anh ta có khuôn mặt vuông thật, hai bên má còn hơi hóp vào, y hệt như Kiều Kiều đã nói!

Không nhịn được, cô tụt lại phía sau một bước, bắt chước Kiều Kiều mím môi, cố hóp má vào.

Khụ!

Còn chưa kịp hóp thành công, suýt chút nữa cô đã bật cười thành tiếng!

Thôi thôi, bỏ đi, đùa cợt ngoại hình người khác là không tốt.

Lúc này, Tống Tam Thành vừa đậy lại tấm nắp cũ kỹ, vừa cân nhắc:

“Ngày mai cha phải làm lại cái mới, cái này không chắc chắn nữa rồi.”

“Cha có thể đóng luôn tối nay, mai còn đi học lái xe.” Tống Đàm rất quan tâm.

Tống Tam Thành: …

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-602-khuon-mat-do-bung-cua-chu-thien-vu.html.]

Chu Mao Trụ thì lại hào hứng hẳn lên: “Sao? Tam Thành, anh sắp mua xe à? Định mua loại nào thế?”

Đừng nhìn Tống Tam Thành lúc học lái xe thì miễn cưỡng như vậy, nhưng khi được hỏi đến chuyện mua xe, ông lại lập tức trưng ra bộ dáng đầy kinh nghiệm và tự tin đánh giá:

“Nhà mình cũng không dư dả gì, không cần xe sang đâu, cứ mua cái nào bình thường thôi, rộng rãi một chút, chở người được, chở hàng cũng tiện…”

“Để tôi nói cho mà nghe, trước đây tôi xem qua con Haval kia, thấy cũng không tệ, giá cả lại hợp lý…”

Quả nhiên, đàn ông trên đời này đều có chung một kiểu suy nghĩ.

Ví dụ như Chu Mao Trụ, ông ta thậm chí chưa bao giờ có ý định mua xe hay thi bằng lái, đến biển số xe còn nhận không nổi mấy cái. Vậy mà giờ lại trịnh trọng khuyên bảo:

“Không được đâu, tôi nghe nói xe này hao xăng lắm, mà xăng bây giờ đắt thấy bà luôn á...”

Hai người càng nói càng hăng, nhanh chóng đi lên phía trước.

Ở phía sau, Kiều Kiều lặng lẽ kéo ngón tay út của Tống Đàm, nhẹ nhàng lắc lắc, lắc đến mức trái tim Tống Đàm cũng mềm nhũn ra.

“Sao vậy?”

Cô không dừng bước, nhưng người hơi ngả ra sau, dịu dàng hỏi.

Kiều Kiều len lén liếc nhìn Chu Thiên Vũ, người đang im lặng đi phía trước, sau đó cũng hạ giọng nói nhỏ:

“Chị, em có thể mua một chiếc xe không?”

Tống Đàm giật mình.

Trước đây cô từng nói với Kiều Kiều rằng cậu không thể thi bằng lái, cũng không thể mua xe lớn. Với tính cách của Kiều Kiều, cậu ấy đáng lẽ sẽ không nhắc lại chuyện này nữa mới phải?

Hay là cậu muốn mua một chiếc xe ba bánh? Hoặc một chiếc xe điện như của ông nội?

“Vậy em muốn mua loại xe nào?”

Nụ cười của Kiều Kiều càng rạng rỡ, lập tức hào hứng nói:

“Em muốn một chiếc xe lắc lư!”

Cậu khoa tay múa chân miêu tả: “Là loại xe vừa lắc qua lắc lại, vừa phát nhạc, còn có thể chọn bài hát nữa!”

Tống Đàm: …

Xe lắc thì mua được đấy, nhưng mà Kiều Kiều bây giờ đã cao một mét tám rồi. Cô sợ xe chịu không nổi mất!

Nghĩ một lát, cô nghiêm túc nói:

“Xe lắc có vẻ hơi trẻ con quá nhỉ?”

Sau đó càng thêm chân thành: “Chị thấy Kiều Kiều bây giờ trông rất chững chạc, rất trầm ổn, xe lắc có vẻ không hợp với khí chất của em lắm.”

“Thật hả?”

Cũng giống như mọi đứa trẻ luôn mong muốn mình trưởng thành, Kiều Kiều lập tức vui sướng hẳn lên!

“Em trông thật sự rất chững chạc, rất có khí chất sao? Không giống con nít nữa à?”

“Đúng vậy, không giống chút nào.” Tống Đàm dứt khoát khẳng định.

Thế là Kiều Kiều lập tức đổi giọng:

“Vậy em không cần xe lắc nữa! Cái đó chỉ trẻ con mới thích thôi, quá là con nít!”

Thao Dang

“Không sao đâu,” Tống Đàm an ủi, “Chị mua cho em một chiếc ba bánh nhỏ hơn của chú Trương nhé?”

“Bình thường em có thể lái dạo quanh làng, còn có thể chạy lên núi giúp chị chở đồ. Nếu em không thích màu xe, hôm nào lái lên trấn, chị bảo người ta sơn lại màu mới cho em.”

“Còn chuyện chọn bài hát, chị mua thêm cho em một cái loa Bluetooth, gắn lên xe. Em muốn nghe bài gì, mở điện thoại ra bấm một cái là được! Lại còn nhiều bài hơn xe lắc nữa!”

Nói đến đây, vẻ mặt Kiều Kiều đã không thể diễn tả bằng từ “vui mừng” nữa, mà từng sợi tóc của cậu nhóc cũng như đang reo hò phấn khích!

Cậu lập tức quyết định:

“Được! Vậy em muốn một chiếc ba bánh cầu vồng! Sơn bảy sắc luôn! Trên xe gắn thêm một cái mái che màu trắng có được không ạ? Mái che phải giống đám mây, bông bông mềm mềm!”

“Được, sao lại không được chứ?”

Tống Đàm sảng khoái đồng ý.

Đừng nói là đám mây, dù cậu muốn làm cái mái che thành hình cung điện, thì Taotao Bao vạn năng cũng có thể tìm ra xưởng làm cho cậu!

Loading...