Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 587: Trứng trà của cô hai.
Cập nhật lúc: 2025-02-27 16:16:48
Lượt xem: 223
Đương nhiên rồi, khi chiếc máy xúc bắt đầu làm việc vào sáng sớm hôm sau, phòng livestream của Kiều Kiều cũng theo đó mà lên sóng.
Vẫn như thường lệ, bắt đầu từ năm giờ sáng.
Giờ này đối với dân công sở hiện đại mà nói thì đúng là khoảng thời gian yên tĩnh nhất, những người thức khuya thì chưa chắc đã cầm cự được đến lúc này, còn dân văn phòng thì chắc chắn chưa tỉnh dậy, nói chung đây chính là khung giờ có lưu lượng thấp.
Đến mức nhân viên trực của nền tảng livestream khi thấy phòng phát sóng này cũng không nhịn được mà ngáp một cái.
Nói thực lòng, dù mọi người không mấy để tâm, nhưng lượng người xem của phòng livestream Kiều Kiều thực sự đã đứng top trong phân khu livestream làm nông ngày càng ảm đạm này rồi.
Dù gì thì, người khác làm nông, mọi người chỉ xem họ làm nông.
Còn bên Kiều Kiều thì có người xem để ngủ, có hội các bà mẹ bỉm sữa, có cả nhóm phụ nữ mang thai và sau sinh, thêm vào đó là một đám cư dân mạng thích trái ý thiên hạ, rồi những khách hàng lớn tuổi của các shop online...
Tóm lại, nếu làm một bảng thống kê nhóm người theo dõi thì chắc chắn sẽ phát hiện ra ngoài trẻ em và thanh thiếu niên, hầu như tất cả các nhóm khán giả khác đều tụ hội ở đây.
Chỉ có điều, streamer này không có chí tiến thủ, đến giờ vẫn chỉ đang livestream để kéo dài thời gian phát sóng.
Kiều Kiều chưa bao giờ xem số liệu, lúc này cậu đặt điện thoại ở chỗ râm mát bên sườn núi, tránh để mặt trời lên cao làm nóng quá mà livestream bị gián đoạn, sau đó hướng ống kính về phía chiếc máy xúc trước mặt đang chuẩn bị khởi động.
Anh chàng lái máy xúc thậm chí còn đặc biệt nhiệt tình hỏi: “Có cần tôi phối hợp nói gì đó không?”
Kiều Kiều lại nghiêm túc hơn anh ta: “Không cần nói đâu, xa thế này cũng nghe không rõ đâu anh ạ, anh cứ lái máy xúc đi, em thích xem lắm.”
Đương nhiên rồi!
Nhắc đến chuyện này, anh chàng lái máy xúc cũng đầy tự hào: “Tôi mà làm việc bên đường thì người qua lại đều phải dừng chân nhìn một chút, đàn ông mà, không ai cưỡng lại được sức hút của cái xe này đâu!”
Kiều Kiều nghiêm túc suy nghĩ rồi gật đầu: “Đúng vậy, em cũng thích!”
Sau đó cậu quay sang camera nói: “Các bạn nhỏ ơi, hôm nay chúng ta sẽ học cách dùng máy xúc đào núi nhé, nhất định phải học chăm chỉ đó nha!”
Những người xem ít ỏi trong phòng livestream: …
[Khoan đã! Streamer, có gì đó sai sai thì phải? Tôi còn chưa lấy được bằng lái xe đây này!]
[Trời ạ! Cả ngọn núi này đều là nhà streamer sao? To quá đi!]
[Khốn kiếp, hóa ra người nghèo chính là tôi!]
[Streamer, có khả năng là lái máy xúc thì phải ngồi trong cabin đó…]
[Oa oa, cái gầu xúc bự thế này nhìn đã mắt ghê!]
[Trời nóng thế này, thuê máy xúc một ca chắc đắt lắm nhỉ?]
[Xong rồi xong rồi… Tôi đã buồn ngủ sẵn, khó khăn lắm mới tìm được livestream, cứ tưởng sẽ thấy phát sóng đồ ăn chứ…]
[Nhìn máy xúc thế này, có khi lại ngủ quên mất…]
[Streamer hiểu tôi ghê! Tôi cực thích xem máy xúc luôn hahaha]
[Cảm ơn streamer cứu mạng tôi! Con tôi sáng sớm quấy quá trời, cho nó xem cái này xong im bặt luôn!]
[Đồ ăn! Đồ ăn đâu! Tôi lên án tất cả những ai cướp sóng!]
Tuy nhiên, mặc kệ họ nói chuyện sôi nổi thế nào, theo thông lệ, streamer vẫn sẽ không đáp lại.
Còn Kiều Kiều lúc này, nhàn rỗi chẳng có việc gì, cậu gọi Đại Vương lại ôm vuốt, trò chuyện, hai bên giao tiếp xuyên không gian không chút trở ngại, một người một c.h.ó thậm chí còn cùng nhau tập trung nhìn máy xúc.
Theo thói quen, lát nữa trò chuyện xong, Kiều Kiều còn phải đi dỗ dành Đại Bạch bên ao nữa.
Haiz, trời nóng quá, Đại Bạch đành bám trụ ở bờ ao, bị ép xa rời Đại Vương và một số món ăn vặt, cuộc sống mất hết hứng thú rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-587-trung-tra-cua-co-hai.html.]
Nhưng cũng không phải là không có lợi, trước đây ở sau núi theo chân Đại Vương, nó chỉ có thể nghe lệnh của Đại Vương.
Còn bây giờ ở chuồng vịt, cả đàn vịt đều nghe theo nó, chỗ nào đẻ trứng cũng phải chờ nó chỉ huy.
Ôi chao, nếu không phải cảm giác nắm quyền lực trong tay quá tuyệt vời, Đại Bạch cũng chẳng đến mức lâu như vậy mà không về sau núi thăm lại đâu!
Đơn giản là đàn vịt quá mất trật tự, không có nó giám sát thì không được, không thể rời xa “Thống soái Ngỗng” này được!
---
Khu phố cổ trung tâm của Vân Thành, trong con hẻm cũ, chiếc xe đẩy nhỏ của Tống Hồng Mai lại một lần nữa chiếm cứ vị trí quen thuộc.
Khác chăng là hôm nay bên cạnh còn đặt thêm một cái chậu, bên trong là ba bốn chục quả trứng trà ngâm trong nước sốt màu nâu nhạt.
Thao Dang
“Ôi chao, hôm nay đổi sang bán trứng trà à?”
Một khách quen ghé lại chào hỏi: “Nhưng mà sao nước sốt của cô nhạt thế? Người ta đều đen kịt cả nồi, cô thì nâu nhạt thế này, dùng nguyên liệu gì vậy?”
Tống Hồng Mai thầm nghĩ: Chuyện thường thôi! Người ta nấu hai chục quả một nồi, còn bà đây thêm hẳn một gáo nước để nấu bốn chục quả đấy!
Nhưng tất nhiên bà không thể nói thế, bèn tươi cười đáp: “Người ta cho xì dầu với đủ thứ nguyên liệu linh tinh khác, tôi thì không! Cái này là cháu gái tôi tự pha chế, mang cho tôi ít, tôi nghĩ nhà ăn không hết nên nấu lên bán luôn.”
Vừa mời chào nhiệt tình: “Nếm thử một quả không? Một đồng rưỡi thôi, không đắt đâu!”
Lại bổ sung thêm: “Đừng thấy màu nhạt mà coi thường nhé! Nguyên liệu ngon lắm, thơm lắm luôn! Sáng nay con trai tôi còn bị đánh thức bởi mùi thơm này đấy.”
Câu này là thật, trứng được nấu từ lúc bốn giờ sáng.
Kết quả không chỉ có con trai bà, mà ngay cả chồng bà cũng ngái ngủ mò ra từ phòng, trong bóng tối (để tiết kiệm điện). Nếu bad hay xem phim thời nay, chắc chắn đã nghĩ ngay đến cảnh xác sống lang thang rồi!
Hai cha con mò vào bếp, vừa hít hà vừa dán mắt vào nồi: “Cho ăn một quả đi…”
Khi đó, trứng luộc sơ còn chưa bóc vỏ, mới chỉ vừa được thả vào nồi nước sốt đang sôi!
Thử nghĩ mà xem, cả nhà đều bị mùi thơm mê hoặc, đến mức quên béng là mỗi quả trứng này bán được một đồng rưỡi! Vậy thì trứng này ngon đến mức nào chứ?
Khách quen lập tức hiểu ra.
Hơn nữa, trứng trà thôi mà, có phải không mua nổi đâu?
Cả khu chợ đều bán giá một đồng rưỡi một quả, nhưng đúng như Tống Hồng Mai nói, tuy bà keo kiệt thật nhưng nguyên liệu lại cực kỳ có tâm.
Giống như cái bánh trứng này vậy, chẳng biết từ đầu năm nay có bí quyết gì mà dưa muối ăn kèm lại giòn ngon vô cùng. Nhiều người ăn ngán rồi, lại quay lại ăn thêm mấy ngày liền.
Nghĩ kỹ thì, vì đây là đồ nhà tự làm nên chắc chắn sạch sẽ an toàn chứ gì nữa? Toàn là người quen, ai mà chẳng biết tính bà keo thế nào, để bà tự bỏ tiền mua nguyên liệu nấu bán á, không đời nào!
Dù sao thì, bán trứng trà không lời bằng bán bánh trứng.
Vị khách cũng dứt khoát, tự cầm muỗng múc một quả trứng to nhất: “Lấy quả này đi!”
Trứng được nấu từ sáng sớm, ngâm mấy tiếng rồi, vỏ đã nứt ra những đường vân màu nâu nhạt. Có điều vì nước sốt quá nhạt nên nhìn không rõ lắm.
Người nọ cầm trứng qua lớp túi nhựa, chậm rãi bóc vỏ, vừa làm vừa nói: “Cho tôi thêm một cái bánh trứng, quét nhiều tương ớt vào nhé.”
“Được luôn!”
Người đó tự giác quét mã QR thanh toán, còn Tống Hồng Mai cũng nhanh nhẹn đổ một muỗng bột trắng tinh từ thùng nhựa đỏ dưới gầm xe lên chảo phẳng, dùng d.a.o tráng bột láng đều mặt chảo…
Bột bánh vừa dàn xong, khách bỗng mở to mắt, sau đó bật ra một tiếng: “Ối giời ơi!”
“Hồng Mai! Trứng trà nhà cô đỉnh quá đấy! Tôi lấy thêm hai quả nữa!”
Vừa nói vừa vẫy gọi đồng nghiệp: “Lão Tề! Lão Tề! Mau lại đây nếm trứng trà nhà Hồng Mai, thơm lắm luôn!”