Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 586: Bàn tính của cô hai.

Cập nhật lúc: 2025-02-27 16:16:46
Lượt xem: 224

Cô hai đúng là biết tính toán cuộc sống…

Tống Đàm khó khăn lắm mới đưa được túi cá khô, tôm khô, cùng gói gia vị ướp trứng trà ra ngoài, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì trước khi đi mẹ cô đã nhét thêm mấy quả bí đỏ to tướng. Bây giờ cũng tiện thể mang biếu luôn:

“Cô hai, mẹ cháu bảo mang cho cô mấy quả bí đỏ… cô đừng chê nha!”

“Ai ya! Ai ya!” Cô hai vui đến mức cười tít cả mắt: “Chê gì mà chê! Bí đỏ tốt lắm chứ! Đàm Đàm à, trưa nay ở lại ăn cơm đi, cô làm riêng cho con một bát canh bí đỏ!”

Làm riêng một bát?!

Đây có thể coi là thành ý lớn nhất của cô hai rồi đấy!

May mà sau một thời gian thích nghi, bây giờ Tống Đàm đã có thể bình tĩnh mà cười đáp lại:

“Cô ơi, cháu không ở lại đâu, nhà còn có việc ạ.”

Dù có việc hay không thì cũng không thể để cô hai tốn kém thêm!

Cô hai thật sự muốn giữ cháu gái lại ăn cơm, nhưng tiếc nuối không được bao lâu, ánh mắt đã bị mấy quả bí đỏ to tướng trước mặt hấp dẫn.

“Thế cũng được, con cứ bận việc của con đi… Bí đỏ này tốt thật đấy! To thế này, cắt một khoanh nấu canh bí đỏ, còn lại cứ mỗi bữa cắt một khoanh, ăn được lâu lắm!”

Còn cá khô, tôm khô… Ôi trời, đã có bí đỏ rồi, mấy thứ này tất nhiên phải để dành ăn dần chứ!

Thao Dang

“Cái gì đây? Gói gia vị ướp à?” Cô hai lật lật túi vải không dệt, nghĩ ngợi một lát rồi lẩm bẩm: “Không biết có để được đến Tết không nhỉ? Đến Tết tự kho chút t.hịt ăn, rẻ hơn mua ở ngoài nhiều!”

Tết còn tận nửa năm nữa đấy!

Tống Đàm vội vàng can ngăn: “Cô ơi, đây là gia vị ướp trứng trà, chắc không dùng kho t.hịt được đâu ạ. Nhưng mà đây là công thức của ông chú Bảy, đảm bảo thơm ngon! Một gói có thể kho được hai mươi quả trứng lận, con còn bán hai mươi tệ một gói cơ!”

Cô hai hít hà một hơi: “Hai mươi tệ một gói á? Ban đầu cô còn định sáng sớm lúc bán bánh kèm thêm trứng trà, nhưng đắt thế này thì không bán nổi rồi, thôi thì cho thêm nước đi! Thêm nước, thêm muối, kho bốn mươi quả luôn!”

Dùng đồ cháu gái mang tới, không tốn vốn mà có thể làm ăn được hai mươi ngày, đúng là cháu ruột của cô mà!

Còn chuyện sau này nhập hàng bán trứng trà á… thôi miễn đi! Khu phố ăn sáng của cô, sang chảnh nhất cũng chỉ có mì ly t.hịt bò mười tệ thôi, mà còn phải thêm t.hịt bò mới có giá đó!

Gói gia vị ướp này hai mươi tệ, cô phải kho bao nhiêu trứng mới có lời đây?

Dù cô hai có tiết kiệm cỡ nào thì đầu óc tính toán vẫn rõ ràng mạch lạc lắm.

Tống Đàm: …

Cô hai vui là được rồi.

Nhưng cô hai dù sao cũng là người một nhà, không chỉ biết lo cho bản thân. Sau khi đặt đồ xuống, bà bỗng hỏi:

“Sao rồi? Ông chú Bảy làm việc có tốt không?”

“Tốt lắm cô ạ.”

Tống Đàm hơi khó hiểu: “Tay nghề của ông chú Bảy, cô chẳng lẽ không biết sao? Ở nhà, tụi con còn được ăn ngon hơn nhiều ấy! Giờ Kiều Kiều cũng tự nấu cơm được rồi, mẹ con mừng lắm.”

“Cũng phải lo vụ xây nhà trên núi nữa, cần thuê một đầu bếp nấu cơm cho công nhân, ông chú Bảy còn đang giúp tụi con tìm người đây.”

“Ôi trời!” Cô hai đột nhiên thở dài: “Ban đầu cô còn nghĩ, con mời ông ấy về giúp việc, không chỉ có người đỡ đần mà sau này đến lúc ông ấy già, con còn được cho không một căn nhà, cả mấy chục vạn lận đó! Đúng là lộc rơi từ trên trời xuống mà!”

“Nhưng sao cô nghe nói ông ấy với con trai vẫn gửi đồ qua lại cho nhau vậy? Nếu hai cha con còn liên lạc thì căn nhà kia chưa chắc đã thuộc về con đâu. Dù sao đi nữa, ông ấy cũng sẽ nghĩ cho con trai mình thôi. Đàm Đàm, con phải chú ý, đừng trả lương cao quá.”

“Không thì sau này lỗ nặng đấy, nuôi ăn nuôi uống rồi hầu hạ cả ngày, cuối cùng ông ấy không chịu nhận con, con có làm gì được đâu?”

Lời cô hai nói dù hơi khó nghe, có phần thực dụng, nhưng lại rất thực tế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-586-ban-tinh-cua-co-hai.html.]

Tống Đàm thì lại thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng có chuyện quan trọng gì cơ!

Ngay từ đầu cô đã chẳng nhắm vào căn nhà đó rồi! Biệt thự ở nhà cô không thơm à? Hà cớ gì phải lên thành phố tranh một căn nhà mấy trăm vạn?

Còn nữa, vụ thu hoạch đào năm nay của cô cũng đã được hơn một trăm vạn rồi đấy!

Nói thẳng ra, ông chú Bảy bây giờ lương thấp mà làm nhiều việc, thỉnh thoảng còn làm đồ ăn vặt, nấu thêm bữa khuya, đóng góp không ít công thức…

Với những gì ông ấy bỏ ra, nếu thật sự cho cô căn nhà, cô còn thấy áy náy nữa là.

Nhưng mấy chuyện này người nhà cô thì hiểu, còn cô hai, một người tiếc từng đồng từng hào, sợ là khó mà chấp nhận nổi.

Thế nên Tống Đàm chỉ có thể chắc chắn gật đầu:

“Yên tâm đi cô, con biết mà.”

Mùa hè trời sáng sớm, thành ra khi Tống Đàm từ nhà cô hai về thì mới có chín giờ.

Trước cổng nhà đậu một chiếc xe kéo, Tống Tam Thành đứng ở cửa ngó trái ngó phải, sợ bánh xe đè hỏng nền bê tông mới đổ. Trong sân, anh chàng lái máy xúc đã ngồi chồm hỗm, hai tay ôm quả dưa hấu, vừa ăn vừa húp xì xụp!

Vừa ăn còn không quên ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên đối diện:

“Thế nào rồi? Chú, suất cơm này đáng giá chứ?”

Đối phương còn tham hơn anh ta, đầu vùi vào vỏ dưa, chẳng nỡ ngẩng lên, chỉ gật gù lia lịa.

Ngô Lan vừa đưa thêm miếng dưa vừa cười trêu: “Còn nói gì nữa, lần trước đào núi giúp nhà tôi chỉ lấy có mấy trăm đồng, lần này c.h.é.m tận 1500 cơ đấy.”

Anh chàng lái máy xúc nghe thế cuống lên!

Vội vàng giải thích: “Thím à, lần trước nhà thím chỉ là một mô đất nhỏ, chẳng có mấy viên đá, cháu còn chưa dùng đến búa phá đá!”

Hơn nữa, tính ra thì bữa đó anh ta còn chưa làm đủ một ca, chỉ là hôm ấy không phải dùng máy xúc của anh ta, mà đã đến rồi, lại gặp bữa cơm ngon quá, muốn được ăn ké nên anh ta bỏ thêm công bỏ thêm sức, chỉnh lại đất cho kỹ hơn một chút...

Giờ dùng máy xúc của chính anh ta, dù không tính tiền công thì cũng phải tính tiền dầu chứ, giá này không giảm được nữa.

Haiz!

Ngô Lan cũng hiểu rõ điều đó, thực ra chỉ nói đùa một chút thôi.

Lúc này, Kiều Kiều đang ngồi xổm trong bóng râm ngoài cửa, mắt chăm chú nhìn chiếc máy xúc vàng đất đã trải qua sương gió, bỗng nhiên quay đầu hỏi: “Anh ơi, em livestream cảnh anh lái máy xúc được không?”

Mắt cậu nhóc sáng lấp lánh như chứa cả bầu trời sao, khuôn mặt tràn đầy mong chờ: “Chắc các bạn nhỏ chưa từng thấy cảnh máy xúc đào núi đâu!”

Anh chàng lái máy xúc sảng khoái đáp: “Được chứ! Sao lại không được! Nhưng lúc anh làm việc, em phải đứng xa xa một chút, đừng lại gần.”

Anh ta vừa dứt lời, đã thấy Kiều Kiều lại nhìn mình, nghiêm túc hỏi: “Vậy... bây giờ anh đang làm việc à?”

Anh chàng lái máy xúc: ...

Miếng dưa trên tay bỗng dưng mất hết vị, anh ta ngước nhìn vầng thái dương chói chang trên đỉnh đầu, thở dài: “Em trai à, trời nóng thế này, để chiều anh làm cho.”

“Ồ.” Kiều Kiều hơi thất vọng gật đầu, rồi cầm điện thoại vào nhà: “Vậy để em sạc pin trước.”

Tống Đàm “phì” một tiếng bật cười, rồi gọi với theo: “Kiều Kiều, đừng vội, người ta nói làm buổi chiều không phải sau bữa trưa đâu, mà là xế chiều cơ!”

Kiều Kiều lập tức quay đầu lại, mặt hiện rõ vẻ thất vọng.

Anh chàng lái máy xúc: ...

Trưa nóng gần bốn mươi độ mà bảo tôi lái máy xúc? Sao không treo tôi lên phơi khô luôn cho rồi.

Loading...