Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 584: Sự áy náy của mợ cả.

Cập nhật lúc: 2025-02-27 16:16:42
Lượt xem: 247

Giáo sư Tống vừa dập máy, bên phía Trương Yến Bình đã nhận được lời cảm ơn từ đối phương, sau đó là mấy chục cân quà đáp lễ...

Ơ kìa.

Bọn họ sáng nay thật sự là vô tình mà được lợi à?

Mà mỗi người tặng chừng ba, năm chục cân… Tính sơ sơ chắc cũng có đến ba, năm nghìn suất, chi phí sản xuất lại còn thấp hơn nữa chứ?

Còn có chuyện tốt như này sao?

Nghĩ đến đây, Trương Yến Bình lập tức nghiêm túc hẳn lên, sau đó quay sang nhìn Tống Đàm, lúc này vừa từ trên núi trở về:

“Đàm Đàm, em xem này, đây là đống gia vị họ nhất quyết tặng cho chúng ta. Anh đã thống kê xong rồi. Lần này vừa đưa lên kệ, chẳng phải ít nhất cũng phải có ba, năm nghìn suất à?”

“Số lượng lớn thế này, anh mà nghỉ phép e là không ổn lắm nhỉ? Hay là bán hết rồi nghỉ?”

Mà gói gia vị ướp trứng trà thì bao giờ mới bán hết chứ?

Tống Đàm nghĩ đến chỗ trà trên núi còn chưa thu hoạch, lập tức hào phóng vung tay:

“Không sao đâu, anh Yến Bình! Dù sao cũng đã đăng lên rồi mà? Em cứ dựa vào lượng hàng tồn kho mà mở bán là được.”

“Hàng có nhiều thì gọi thêm vài người đóng gói nữa… Còn đóng gói à, chẳng phải vẫn còn anh Tiểu Trương đó sao?”

Nói xong, cô dường như có chút áy náy: “Theo lý thì mỗi tháng anh phải được nghỉ bốn ngày, nhưng giờ cũng làm được mấy tháng rồi, cộng dồn lại thì nghỉ một tháng cũng bình thường mà, anh đừng thấy ngại quá.”

Trương Yến Bình: …

Không, thật sự không cần thấy ngại đâu!

Tống Đàm thậm chí còn rất chu đáo: “Anh yên tâm, em sẽ không để anh một mình đối mặt với dì cả đâu, em lái xe đưa anh về!”

Tiện thể đưa Ngô Lôi về nhà, tiễn Tần Quân ra ga tàu, rồi mang ít đồ sang nhà cậu cả, cô hai…

Ôi trời, mọi người đều đang được nghỉ hè, còn cô thì vẫn bận rộn thế này đây!

---

Nói đến về nhà, người vui vẻ nhất trên xe chính là Ngô Lôi.

Vừa ngồi lên xe, anh ta đã không chịu yên, cứ loay hoay với cái điện thoại, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt u ám của Trương Yến Bình và Tần Quân ở ghế sau.

Vừa nghịch còn vừa hỏi liên tục: “Đàm Đàm, em nói xem lần này anh nên xin lỗi Lệ Lệ thế nào đây?”

Rồi lại tự trách: “Anh cũng thật là! Lần trước con đỉa đó chắc chắn là bò quá gần, làm cô ấy sợ. Đáng ra phải để nó bám lên bắp chân, rồi mới khoe cho cô ấy thấy sự vất vả mới đúng…”

Tống Đàm liếc nhìn anh ta, thầm nghĩ: Đều là họ hàng với nhau, nhưng sao sự khác biệt về trí não giữa người với người lại lớn thế này nhỉ!

Nhìn sắc da của Ngô Lôi lúc này, chỉ kém mỗi Trương Yến Bình một chút, cô thật sự thấy thương thay cho Lệ Lệ, dù phẩm chất có tệ đến đâu, thì cũng có pháp luật và đạo đức lên án rồi, sao phải chịu khổ thế này chứ!

Thật lòng mà nói, không sợ bạn trai nghèo, cũng không sợ bạn trai ngu, chỉ sợ bạn trai có vấn đề về đầu óc thôi!

Thao Dang

May mà nhà cậu cả cũng không xa, xe chạy chưa đầy nửa tiếng là đến nơi. Giờ trời nóng, mợ cả cũng không lên núi, mà đang ôm một bó lớn ngồng tỏi bước vào sân. Nhìn thấy xe của Tống Đàm, bà lập tức vui vẻ gọi:

“Ối giời, Đàm Đàm đến rồi à!”

Tống Đàm xuống xe, thuận tay ôm lấy bó ngồng tỏi kia: “Mợ cả, mợ lấy nhiều ngồng tỏi thế này làm gì vậy?”

“Ối dào!” Mợ cả tránh đi: “Toàn bùn đất, đừng đụng vào!”

Vừa nói vừa lầm bầm: “Trời nóng quá, bọn nó già nhanh lắm, sơ suất cái là ngồng hoa trồi ra ngay. Mợ thấy ruộng nóng quá nên mới nhổ về để xử lý đấy!”

Sau đó, bà lại quay sang chào Trương Yến Bình và Tần Quân vừa bước xuống xe: “Ôi giời, Yến Bình giờ khỏe khoắn thật đấy! Chỉ là đen đi nhiều quá… Về nhà dưỡng da đi, không lại khó tìm bạn gái đấy.”

Rồi nhìn sang vẻ ngoài trắng trẻo, thư sinh của Tần Quân, trong mắt đầy vẻ hâm mộ, sao con trai nhà người ta vừa trắng vừa trông có nề nếp thế cơ chứ?

Lại quay sang con trai mình, lúc này đang chổng m.ô.n.g bới bới đồ đạc trong cốp xe, mợ cả thật sự không muốn để ý đến hắn nữa!

Mày xem, Đàm Đàm đưa mày về, đồ đạc có chưa sắp xếp xong thì để đấy một lúc có mất đi đâu?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-584-su-ay-nay-cua-mo-ca.html.]

Mọi người đều đã nói chuyện xong cả rồi mà mày vẫn còn lúi húi!

Sao hả, hành lý của mày là trải hết ra từng món một rồi nhét vào đấy à?

Người với người so sánh đúng là chỉ tổ bực mình, mợ cả nhìn Trương Yến Bình đang cười ha ha, rồi lại nhìn Tần Quân lễ phép đứng một bên, thật sự tức đến mức không nói nên lời! Bà dứt khoát mặc kệ hắn, tiếp tục hỏi han:

“Đàm Đàm à, ông bà ngoại con sao còn chưa về? Mợ gọi điện bảo qua đón, mà hai cụ không chịu về!”

“Lát nữa con khuyên giúp mợ đi, ông bà cứ ở nhà con mãi cũng bất tiện, ở ngoài người ta còn bảo cậu cả con không hiếu thảo nữa ấy chứ!”

Nói thật, không có ông bà phụ giúp, mợ cả dạo này dù có vất vả hơn một chút, nhưng cuộc sống lại thoải mái hiếm có.

Nhưng sống cùng nhau bao năm rồi, lâu dần lại thấy không có người trò chuyện thì cũng cô đơn. Lại thêm cái tư tưởng cũ ở nông thôn, cha mẹ già không ở nhà con trai, mà lại đi ở nhà con gái, cứ như thể con trai bạc bẽo không chăm lo vậy…

Là người giữ quan niệm truyền thống, lúc này mợ cả thật sự rất mong ông bà về nhà.

Dù sao cũng không phải ở chung một nhà, chỉ là cùng một sân thôi, vắng người thì thật sự quạnh quẽ lắm!

Ôi chao, Tống Đàm thì ai mà khuyên nổi chứ!

Ngược lại, cô còn đi khuyên mợ cả:

“Cho ông bà ngoại con ở lại nhà con đi mà! Giờ ông bà đang phụ giúp bên chỗ ông nội, mỗi ngày kiếm không ít tiền, lại còn có người trò chuyện nữa, ông ngoại con bảo là chân chẳng đau chút nào nữa luôn đấy!”

“Trong thôn giờ có mấy ai đâu, ai muốn nói gì thì cứ kệ họ thôi! Hơn nữa, ông bà ngoại đang kiếm tiền mà! Nếu ai hỏi thì mợ cứ bảo là ông bà đi làm thuê rồi…”

Câu này làm mợ cả phì cười.

Bà biết cả rồi, hai ông bà đang đan chiếu cỏ, một ngày một người làm được một tấm, mỗi tấm tám mươi đồng… Ôi chao, lần trước gọi video, bà ngoại tròn trịa hẳn ra, ông ngoại thì tinh thần phơi phới, nói chuyện cũng nhiều hơn!

Giờ bên chỗ Tống Hữu Đức ấy à, suốt ngày tán gẫu không hết chuyện, kiếm tiền không ngừng tay, sướng phải biết!

---

Cuối cùng Ngô Lôi cũng thu dọn xong hành lý, mà cũng có gì đâu, toàn đặc sản mang về. Nhưng anh ta cứ thích tự tay vác hết, tính làm mẹ bất ngờ một phen, kết quả là lúc xuống xe, không cầm nổi, rơi vãi lung tung.

Anh ta phải vất vả lắm mới gom lại được!

Giờ thì tay xách nách mang, nghe mẹ nhắc đến ông bà nội, anh ta buột miệng nói:

“Mẹ à, tay nghề của mẹ còn thua xa ông chú Bảy, cơm nhà mình ăn chẳng ngon gì cả. Ông bà nội ở nhà Tống Đàm dưỡng đến trắng trẻo hồng hào luôn rồi… mẹ đừng lo nữa!”

Ôi chao! Ôi chao! Nghe câu này mà đầu óc mợ cả ong ong cả lên!

Vậy mà Ngô Lôi vẫn chẳng hề hay biết, còn xách đồ lên khoe đầy phấn khích:

“Mẹ! Đây là đặc sản con dùng tiền lương làm nông mà mua đấy! Xem này, mấy tháng nay con đâu có làm công cốc đúng không?”

Anh ta mua nhiều lắm! Trước là đào, sau là dưa hấu, giờ thì dưa muối, ớt cay, gói gia vị tẩm ướp, đến lúc đi còn được Ngô Lan dúi thêm hai quả bí đỏ dài!

Thật sự là… đầy ắp luôn!

Mợ cả nhếch miệng, cười mà như không cười:

“Đúng rồi, con trai mẹ giỏi quá, làm nông hai tháng, tổng cộng chắc kiếm được mấy ngàn tệ nhỉ?”

Mấy ngàn tệ á?

Là năm ngàn tệ ấy, tất cả đều do mợ cất giúp đây này!

Nói ra cũng thấy hổ thẹn, con trai thực tập + đi làm ba năm trời, bà chưa thấy được xu nào, cùng lắm là sinh nhật nhận được một cái lì xì.

Giờ thì hay rồi, sang chỗ Tống Đàm ở hai tháng, có thể tích cóp được năm ngàn! Ở nhà lại còn được ăn ngon…

Nghĩ đến đây, ánh mắt bà nhìn Tống Đàm đầy áy náy, rõ ràng là con bé móc tiền, móc đồ nhà nó ra để bù đắp cho thằng nhóc này!

Tống Đàm: Mợ cả, mợ đừng không tin, anh họ con dù gì cũng là thanh niên trai tráng, giờ vẫn khá là chăm chỉ mà, ba ngàn này không lỗ đâu!

Còn chuyện mang ít đồ nhà đi tặng, chuyện này ở nông thôn quá là bình thường! Mọi người đừng tiếc!

Cô con mỗi lần từ thành phố về, mẹ con còn hỏi có cần rau gì không, rồi xách bao tải ra vườn hái, thật sự là ăn không hết ấy, nhất là bí đỏ to, đến mức không cho heo ăn thì chẳng ai thèm đụng luôn!

Loading...