Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 553: Sự náo động ở ao cá.
Cập nhật lúc: 2025-02-22 21:51:11
Lượt xem: 260
Bán cá… cũng không phải là không được.
Mặc dù trong nhà thiếu mất Trương Yến Bình và Kiều Kiều, nhưng năng suất lao động của Yến Nhiên và những người khác rõ ràng mạnh hơn nhiều!
Tống Đàm nhìn lũ cá trong ao béo tốt đến mức quá đà, nghĩ thầm bây giờ bắt một đợt, sau đó thả thêm một lứa mới, đến Tết lại có cá béo để bán!
Cô quyết định ngay: “Được, con sẽ đăng thông báo ngay.”
Nghĩ đi nghĩ lại, thời tiết quá nóng, vận chuyển cá không tiện, vậy thì cứ để khách hàng tự lo luôn: “Thông báo, năm giờ chiều bắt đầu bắt cá, ai muốn mua thì tự lái xe đến chọn.”
Cá này không rẻ được đâu, ai chịu chi tiền thì tự nghĩ cách thuê xe hay rủ nhau đi chung, thế nào cũng đến được.
Cụ thể… có thể tham khảo đám cần thủ.
Ừm, phải thông báo cho mấy tay không câu được cá kia nữa.
Nhân tiện gọi điện cho lão Triệu: “Dạo này cửa hàng anh bán gì thế?”
Lão Triệu, ông chủ hàng rau, sắp khóc đến nơi: “Cô tổ tông ơi, tôi bán cái gì á? Tôi có cái gì để bán đâu! Giờ tôi chỉ ngồi rung đùi tận hưởng điều hòa thôi!”
“Lúc đầu cô bảo tôi bán rau, đâu nói là đột nhiên cắt nguồn cung!”
Tống Đàm chẳng thấy áy náy tí nào: “Vậy anh thấy làm ăn nhàn nhã không? Hay là chẳng kiếm được tiền? Giữa mùa hè được ngồi điều hòa không phải sung sướng lắm à?”
“Nhanh lên, năm giờ ao nhà tôi bắt cá, anh muốn mua thì lái xe đến kéo về, không được chọn lựa, tôi bớt cho anh hai tệ một cân.”
Còn gì để nói nữa chứ?!
Lão Triệu vất vả trở mình, lăn qua lăn lại mới gượng dậy được khỏi cái thân hình ngày càng tròn vo, vội vàng gọi điện cho thằng cháu: “Đi thôi! Tối nay không chở dưa hấu nữa, chở cá!”
Sau đó nhanh chóng gửi thông báo vào nhóm chợ: [Tám giờ tối, sạp rau lão Triệu bán cá tươi sống, ai nhanh tay thì còn hàng!]
Một tin nhắn làm dậy sóng bao nhiêu nhóm chat.
Đặc biệt là trên diễn đàn địa phương, đám cần thủ bí ẩn – những kẻ ngoài cá ra thì có thể câu được tất cả mọi thứ, đã bị ao nhà họ Tống làm “trắng tay” mấy tháng trời, giờ đây cuối cùng cũng không thể kìm nén nữa:
“Hừ, lần trước tôi thả mồi, trộn thêm cả ổ câu hảo hạng, bọn nó chẳng thèm đoái hoài, kết quả cuối cùng chỉ có mỗi lũ cá trạch bị thu hút!”
Không sai, người này chính là “Cá Chạch đại ca” – kẻ mãi mãi không thể phục thù.
Bên cạnh, chú “Cá Cỏ” ung dung thu cần, khẽ cười, cảm thấy bản thân có chút ưu việt: “Thật ra kỹ thuật của tôi cũng bình thường thôi, chẳng qua do mọi người không câu được, còn tôi thì vô tình đoạt giải vài lần…”
Tính ra, cộng cả phần thưởng trùn quế, thành tích vài tháng qua cũng có hai con cá cỏ, mười ba con cá diếc rồi nhỉ!
Anh ta đứng dậy, thong thả thu dọn ô che nắng và ghế xếp: “Này các ông, tôi đi xem thử ao cá nhà họ Tống có gì đặc biệt mà cá lại béo thế, tối nay tôi đi trước nhé!”
Cá Chạch đại ca trừng mắt nhìn ông ta: “Năm giờ mới đánh cá, bây giờ mới hai giờ!”
Nhưng tay thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc: “Tôi cũng đi! Cốp xe tôi rộng, tối nay ít nhất phải mua vài chục cân!”
Rồi đột nhiên dừng lại, trầm tư nói: “Mà này, mua cá xong, tụi mình có nên quay lại bờ sông làm sạch cá không?”
Chủ yếu là… mua vài chục cân cá về, vợ anh ta chắc chắn sẽ xử lý anh ta trước khi động đến đám cá! Một tay cần thủ giỏi phải biết tự xử lý chiến lợi phẩm.
Chú Cá Cỏ nhếch mép: “Nhìn cậu kìa! Cậu đúng là chuyên gia ‘trắng tay’ ở ao nhà họ Tống! Tôi nói cho cậu biết nhé, vợ tôi từng ăn cá ở đó rồi, trời ạ, tươi ngon cực phẩm! Tìm sông làm gì, phí phạm! Mang hết về nhà, ngay cả vảy cá cũng phải nghiên cứu xem chế biến kiểu gì!”
“Còn nữa, lòng cá đừng có vứt! Để đó câu tôm càng xanh, hiệu quả khỏi bàn! Cậu không tưởng tượng được đâu!”
Cá Chạch đại ca: …
Ủa, thế giới của mấy người không bao giờ “trắng tay” nó phong phú đến vậy sao? Bình thường ngoài ao nhà họ Tống, tôi cũng đâu có “trắng tay” đâu chứ?!
Nhưng mà dù trong đầu có cả vạn suy nghĩ, lúc này Cá Chạch đại ca chỉ có thể lặng lẽ xách đồ, theo chân bọn họ mà thôi.
---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-553-su-nao-dong-o-ao-ca.html.]
Lúc này, trong thành phố cũng bắt đầu có chút xôn xao.
Tiểu Thái vừa xem phim về, đang định mời mẹ đại nhân ra ngoài ăn một bữa ngon, liền thấy mẹ mình nở nụ cười từ ái, hòa nhã:
“Con gái à, đi ăn ở trang trại sinh thái không? Mẹ bao con đi chơi bét nhè luôn!”
Thao Dang
Tiểu Thái: ???!!
Cô hơi nghi ngờ: “Mẹ, trời nóng thế này, mẹ muốn đi trang trại nào chứ? Mẹ không phải tối nào cũng tập nhảy với đội múa sao?”
Cái đội múa quạt đó, cứ mỗi lần vung quạt là “xoẹt xoẹt” nghe rõ mồn một, mồ hôi vã như tắm nhưng vẫn trang điểm đầy đủ, mà mọi người ai cũng chăm chỉ luyện tập hết sức!
So sánh mà nói, ý thức quản lý hình ảnh của đội múa này còn hơn hẳn mấy đứa trẻ trong công ty cô khi thi đua!
Mẹ Thái hơi do dự: “Tối nay cả đội múa bọn mẹ đều đi, cái gì ấy nhỉ, giống như cái hoạt động team-building mà tụi con hay nói đó… Mẹ hỏi qua rồi, trong đội chỉ có xe của con là to nhất, vừa khéo luôn!”
Tiểu Thái: ???
Đi trang trại ăn uống mà còn phải xét xe to nhỏ làm gì? Chẳng lẽ bắt cô lái xe đưa đón cả đội luôn sao?
Cô không hứng thú lắm.
Thế nhưng còn chưa kịp tìm cách từ chối, đã nghe dưới lầu có người oang oang gọi:
“Chị Thái! Chị Thái! Chị đi chưa đó! Bọn em đi xe thuê trước đây!”
Hay thật đấy!
Mẹ Thái lập tức đổi sắc mặt: “Xe này lúc đầu là ai góp tiền trả trước cho con hả? Chỉ đi ăn trang trại thôi mà, đi không thì bảo? Không đi thì thôi, mẹ thuê xe đi!”
Tiểu Thái: …
---
Xe bon bon chạy trên con đường gập ghềnh vắng vẻ, Tiểu Thái lái con SUV, khó khăn bám theo đường núi, càng đi càng thấy trong lòng bất an:
“Mẹ ơi, đây thực sự là trang trại sinh thái sao? Nhà nào làm trang trại mà lại ở chỗ heo hút thế này?”
Cô công nhận, dân Vân Thành bọn họ đúng là đam mê ăn uống, chạy xe một hai tiếng đồng hồ để thưởng thức một món ngon cũng chẳng phải chuyện lạ. Nhưng một hai tiếng đó không phải để chạy trên con đường gập ghềnh quái dị này chứ?
Huống hồ bây giờ mới bốn giờ chiều, xe cứ lao thẳng vào vùng núi hoang, trên xe chỉ có cô và mẹ…
Khó mà không thấy sợ nha.
Sắc mặt mẹ Thái hơi lạ, còn có chút chột dạ, nhưng vẫn tỏ ra mạnh mẽ:
“Kêu con lái xe thôi mà sao lắm lời thế! Lái xe có gì mệt đâu…”
Nói rồi vội vàng bấm điện thoại gọi đi: “Chị Hứa, mấy chị đi tới đâu rồi? Ôi trời, chỗ này đúng là xa xôi thật đấy, lão Triệu không lừa người đâu nha! Đúng là vận chuyển không dễ chút nào…”
Mẹ Thái cầm điện thoại, nói chuyện đầy hào hứng, giọng sang sảng:
“Tôi á? Tôi cũng chẳng biết đang chạy tới đâu nữa… Mua bao nhiêu á? Ôi chao, nhà tôi chỉ có hai mẹ con, ăn không hết nhiều đâu, dọn dẹp cũng phiền lắm… Lấy tạm vài chục ký cho có lệ thôi…”
“… Đúng thế! Tôi cũng đau đầu lắm đây! Cái tủ lạnh giờ làm sao còn chỗ trống nữa, bên trong nhét đầy hết rồi. Gì cơ? Chị mới rước tủ đông về à? Xài tốt không? Trời ơi trời ơi! Sao chị không nói sớm? Biết thế tôi cũng mua luôn để mặc cả giá còn hơn…”
Tiểu Thái càng nghe càng mơ hồ: …
Cái gì? Vài chục ký? Mua tủ đông? Không đủ chỗ chứa?!
Cô lập tức tỉnh táo, nhịn không được cao giọng hỏi:
“Mẹ! Mẹ xuống quê mua heo à?! Tối nay ăn t.hịt heo mới mổ sao? Trời nóng thế này g.i.ế.t heo có bị hư không?”
Nói rồi còn thăm dò thêm: “Hay mẹ mua thêm chút t.hịt bò t.hịt dê đi, chứ con không khoái t.hịt heo lắm đâu…”