Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 551: Trứng trà của cô ta.
Cập nhật lúc: 2025-02-22 21:51:08
Lượt xem: 206
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, mọi người chỉ kịp quay đầu theo phản xạ, ánh mắt vẽ nên một đường vòng cung trên không trung, rồi trơ mắt nhìn túi ni lông ấy bay qua bầu trời, nhanh chóng rơi xuống vực biển sâu thẳm.
Vì khoảng cách quá xa, quá sâu, quá bất ngờ, thậm chí chẳng ai nghe được tiếng vọng lại.
Bầu không khí bỗng chốc trầm mặc.
Trương Yến Bình có chút hoảng. Anh ta đã làm gì thế này? Anh ta cũng có làm gì đâu! Chỉ là vươn tay chắn một cái, nhấc tay lên cản một chút, hoàn toàn không dùng lực mà!
Sao lại khiến đồ của người ta bay mất chứ?
Mà khoan, đó là thứ gì vậy?
Cảm giác khá nặng, lại tròn trịa, có đến mấy chục cái... Ấy chà, đừng nói là cả nhà này nhặt đá trên bãi biển nhé?
Chẳng lẽ đã sớm có ý định đánh người rồi? Đúng là thâm hiểm!
Đập vào cánh tay đen thui của anh ta còn hơi đau nữa! Chỉ tiếc là da anh ta đen quá, không nhìn ra có bị sưng đỏ hay không, nếu không chắc chắn có thể khẳng định mình bị thương rồi!
Anh ta bất an trong lòng, sợ Kiều Kiều nhìn thấy bộ dạng bối rối của mình, thế là càng cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc.
Nhưng chính vì gương mặt anh ta trở nên nghiêm nghị, mấy người phụ nữ đối diện, bao gồm cả hướng dẫn viên bên cạnh, không hiểu sao lại run rẩy, khí thế thoáng chốc suy yếu.
"Anh... anh... anh anh anh..."
Người phụ nữ lắp bắp.
"Anh... anh này, tôi khuyên anh, chúng ta đừng giận dỗi, không có gì to tát đâu, đừng..."
Hướng dẫn viên hoảng hốt.
Trương Yến Bình nhướng mày: "Làm gì? Làm gì? Chị đây nói chuyện khó nghe làm mất khẩu vị tôi cũng được đi, nhưng còn dám đánh người?!"
Anh ta xoa bụng. Nói thật, leo lên mấy bậc thang rồi còn lằng nhằng lâu như vậy, ai mà không đói chứ?
Nhưng mà lạ thật, rõ ràng vừa nãy vẫn còn căng thẳng lắm, vậy mà giờ anh ta vừa nói xong, tất cả mọi người lại cúi gằm đầu.
Ngay cả cô gái nhỏ ban đầu còn hùng hổ, giờ phút này cũng tủi thân nép vào bạn trai, lí nhí nói: "Thật ra... tôi không có ý chế giễu anh. Nói chung... buffet một trăm tệ thôi mà, tôi muốn ăn. Anh tùy ý đi."
Cô nói xong, kéo tay bạn trai, nhanh chóng chạy vào nhà hàng.
Trương Yến Bình: ... Sao tự nhiên thấy có gì đó không đúng lắm?
Nhưng khi anh ta dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn xung quanh, thì phát hiện hầu như tất cả mọi người đều vô thức rụt cổ lại, sau đó ba chân bốn cẳng chạy vào nhà hàng.
"Dù sao tôi cũng đã đóng tiền rồi..."
"Tôi đói rồi, phải ăn nhiều một chút..."
"Người ta ăn được bảy tám quả trứng trà, chẳng lẽ tôi lại không ăn nổi..."
"Nhà hàng trên vách đá, chụp ảnh cũng đáng giá, một trăm tệ cũng không quá đắt..."
"Ơ, món mì xào này cũng ngon lắm nè..."
"Cơm chiên cũng ngon ghê... Ôi trời, canh bầu với ốc trắng này nhiều ốc ghê luôn!"
"Thật ra... tính ra cũng khá hợp lý mà..."
Hướng dẫn viên tội nghiệp đứng trước mặt Trương Yến Bình, ngẩng đầu nhìn anh ta: "Anh... chúng ta cũng đã đóng tiền rồi... Hay là tôi giảm giá cho anh nhé, miễn phí luôn, chúng ta ăn trước đi được không? Anh... chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, thật sự không đáng đâu..."
Anh ta đưa tay ra, như thể muốn kéo cánh tay Trương Yến Bình.
Kiều Kiều với gương mặt ngơ ngác, quay đầu hỏi Tần Quân: "Thầy Tần, mọi người bị sao vậy?"
Tần Quân: ...
Anh ta mím môi, cực kỳ khó khăn mới nhịn được cười, sau đó hắng giọng: "Không sao, chỉ là ai cũng đói lắm rồi. Đi thôi, chúng ta cũng vào ăn nào."
"Trương Yến Bình, ăn cơm đi."
Trương Yến Bình lập tức ngoan ngoãn quay đầu: "Được thôi!"
Anh ta do dự một chút, nhìn sang người phụ nữ trung niên và gia đình đang đứng đờ đẫn tại chỗ, không khỏi nghĩ thầm.
Mặc dù không biết vừa rồi rơi xuống biển là cái gì, nhưng nếu mấy người không đề cập đến chuyện bồi thường...
Vậy thì anh ta, cứ giả vờ không biết đi!
Thế là anh ta nghiêm túc gật đầu, làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, trực tiếp xoay người vào nhà hàng.
Đi được hai bước, chợt nhớ ra gì đó, liền vươn tay túm lấy hướng dẫn viên gầy gò đen nhẻm, giọng trầm đục: "Không phải nói miễn phí cho tôi sao?"
Hướng dẫn viên mềm nhũn cả người, lập tức không thèm bận tâm đến gia đình kia nữa, co giò chạy theo Trương Yến Bình:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-551-trung-tra-cua-co-ta.html.]
"Anh! Anh cứ ăn đi, ăn bao nhiêu cũng được! Chúng ta có ba người đúng không? Anh cứ yên tâm, ba suất tôi bao hết..."
Mà ngay phía sau anh ta, người phụ nữ trung niên và gia đình đứng trơ trọi bên ngoài nhà hàng, vẻ mặt ngơ ngác, bỗng nhiên khẽ thút thít:
"Trứng trà của tôi..."
Cả một túi trứng trà, bánh bao, còn có trái cây giấu từ bữa sáng trong khách sạn...
Giờ đây, tất cả đều mất rồi!
Giữa biển khơi mênh mông, nhà hàng cheo leo trên vách đá, họ sẽ ăn gì đây?
Buffet một trăm tệ sao?
Người phụ nữ tức thì muốn khóc ầm lên, nhưng vừa há miệng, lại bắt gặp ánh mắt âm u (thực ra là bối rối không biết có nên bồi thường không) của Trương Yến Bình quét tới.
"Hức!"
Bà ta lập tức ngậm miệng lại.
...
Trương Yến Bình bưng ra một đĩa cơm chiên to, ngửi thấy mùi thơm đặc trưng của hải sản liền thở dài một hơi:
“Haiz, lăn lộn cả buổi, chẳng hiểu kiểu gì nữa...”
Ống kính của Kiều Kiều đặt trên bàn, chĩa thẳng vào mặt anh ta, trong livestream, loạt bình luận chỉ toàn dấu ba chấm:
[……]
[……]
[……]
[Anh ơi, ban đầu em xem kịch câm còn chưa lĩnh hội được tinh túy, nhưng vừa thấy anh nhíu mày là hiểu ngay]
[Hiểu rồi +1]
[Anh, anh nói to một chút đi, không là em phải xin anh đừng đánh em đấy…]
[Hiểu quá rồi… hiểu quá rồi, bảo sao cãi nhau không nổi]
Nhưng Trương Yến Bình đói lắm rồi, xúc một muỗng cơm chiên đưa vào miệng, chẳng thèm để ý đến phòng livestream nữa, chỉ lại thở dài:
“Cái vị này ấy mà…”
Anh ta đau khổ nói: “Tần Quân, lấy tương ớt ra đi!”
Tần Quân “ừ” một tiếng, hiển nhiên cũng bị chiều hư khẩu vị, lúc này lục từ ba lô ra một hũ tương t.hịt bò ớt xanh:
“Ăn cái này nhé?”
Kiều Kiều thì hơi do dự: “Tại sao hải sản ngon vậy mà vẫn chưa đủ ngon?”
“Nếu lỡ như tương ớt của chúng ta ăn hết rồi, tiếp theo phải làm sao đây?”
“Có phải chúng ta cũng nên chuẩn bị thêm mấy quả trứng trà không?”
Thôi, đừng nói nữa! Trương Yến Bình cũng không ngờ rằng du lịch mà ăn uống lại thành ra thế này, lỗi không phải do tự túc, mà là do chính bọn họ!
Thao Dang
Nhìn hũ tương trong tay, anh ta cắn răng quyết định: “Không sao! Vẫn còn đủ ăn! Cố mà tiết kiệm! Ít nhất phong cảnh vẫn khác biệt mà.”
Cũng đúng.
Kiều Kiều hài lòng nhìn ra biển trời bao la, ánh mắt đầy mong chờ.
Nắp hũ tương ớt t.hịt bò xanh vừa vặn mở ra, mùi cay nồng lập tức lan tỏa, cả nhà hàng buffet đều bất giác khựng lại, sau đó hít hít mũi.
Chỉ có thể nói một câu, thơm quá đi mất!
Tần Quân cầm đũa xới tương trong hũ ra, vừa làm vừa lẩm bẩm: “Cho thêm chút vị thôi, chứ cay quá, nóng quá cũng không ổn, thời tiết ở đây lại không thích hợp, bị nhiệt thì không hay…”
Lời còn chưa dứt, đã thấy một người đàn ông trung niên bưng khay đứng bên cạnh, ánh mắt sáng rực, sau đó cười gượng gạo:
“À… em trai à, em mua tương ớt này ở đâu thế… có thể… có thể…”
Vừa cười nịnh nọt, vừa rụt rè chìa khay ra trước.
Tần Quân: …
…
Mà bên ngoài nhà hàng buffet, một người phụ nữ trung niên trợn mắt nhìn vào trong, trong lòng tràn đầy khó hiểu và phẫn nộ:
“Rõ ràng ai cũng tự mang đồ ăn! Sao hắn ta mang thì không ai nói! Còn tôi thì bị khinh thường hả!!!”