Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 548: Nhà hàng vách núi.
Cập nhật lúc: 2025-02-21 00:39:20
Lượt xem: 217
Phải công nhận, hướng dẫn viên không hề nói quá.
Nhà hàng vách núi thực sự nằm trên một vách đá cheo leo. Cả nhóm ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi tưởng như ngay trước mắt, rồi chậm rãi men theo bậc thang xoắn ốc ven vách đá để leo lên.
Một bên là vách núi dựng đứng, một bên là biển cả mênh mông, xa xa những hòn đảo nhỏ trơ trọi lơ lửng giữa làn nước… Vừa hồi hộp vừa phấn khích, giơ máy lên chụp đại một tấm cũng ra cảnh đẹp hiếm có.
Kiều Kiều lần đầu ra khỏi nhà đã được chứng kiến khung cảnh hoàn toàn khác biệt với quê hương, chỉ cảm thấy mắt không đủ dùng để ngắm.
Cậu thốt lên trong livestream:
“Thì ra biển rộng lớn thế này thật! Không thấy điểm tận cùng luôn!”
Nhìn Kiều Kiều – một cậu nhóc lớn lên ở làng quê – từng bước tận hưởng cuộc sống, dân mạng trong phòng livestream có cảm giác như đang chứng kiến thành quả của chính mình, vì vậy bình luận vô cùng bao dung:
[Có lợi cũng có hại, khu này dễ bị ảnh hưởng bởi bão]
[Biển rộng thật, nhưng cũng đáng sợ, trời âm u thì không dám lại gần, cảm giác như quái vật đang ẩn nấp dưới đáy]
[Mê biển lắm, không biết sống cạnh biển thì sẽ thế nào nhỉ?]
[Trời quang, biển xanh, đẹp vô cùng]
[Ơ… Nhà hàng vách núi này tôi từng đến rồi, giá cũng khá ổn]
[Xây trên vách đá mà còn là buffet hải sản, chắc đắt lắm nhỉ?]
[Tôi cũng từng đến, không đến mức đắt đâu…]
[Nói rõ chút đi!]
[Mọi người cứ nói đi, nếu có chặt c.h.é.m còn kịp để Kiều Kiều tránh…]
Trong khi khu bình luận rôm rả, Kiều Kiều đã leo lên gần chỗ hướng dẫn viên. Anh ta đứng sát lan can, nhìn xuống dòng người phía dưới, thấy cậu giơ giá đỡ điện thoại lên cũng không ngạc nhiên chút nào:
“Quay video hay livestream đấy?”
Từ lúc trào lưu video ngắn bùng nổ, mấy điểm du lịch thế này đã quá quen với kiểu du khách này. Có người thậm chí cầm máy quay lia lịa suốt cả ngày, hướng dẫn viên cũng chẳng buồn ngạc nhiên nữa.
“Livestream ạ.” Kiều Kiều thành thật trả lời.
“Ồ ồ,” hướng dẫn viên tỏ ra hào hứng, ghé lại gần: “Vậy tôi có thể tranh thủ quảng cáo chút không?”
Thấy Kiều Kiều gật đầu, anh ta lập tức chen vào khung hình:
“Ui chà! Cậu này đông fan phết nhỉ, chuyên làm livestream du lịch à? Tên gì thế? Tôi có thể follow một cái không?”
Chưa đợi Kiều Kiều trả lời, anh ta liền quay sang giới thiệu với khán giả trong livestream:
“Mọi người nhìn này, đây là thẻ hướng dẫn viên của tôi. Nếu có ai đến Hải Thành, nhớ tìm tôi – Tiểu Lưu – làm hướng dẫn viên nhé! Cam kết thoải mái tự do, không ép mua sắm, lại còn dẫn đi những chỗ vừa rẻ vừa ngon…”
Nói được nửa chừng, anh ta quay sang hỏi Kiều Kiều:
“Tôi đọc số liên hệ được không?”
“Được ạ!”
Kiều Kiều còn hào phóng nghiêng hẳn người sang một bên, để anh ta lọt vào khung hình rõ hơn. Hướng dẫn viên trẻ tuổi vui sướng ra mặt:
“Tuyệt! Cảm ơn anh bạn! Ai muốn du lịch Hải Thành, nhớ lưu lại số của tôi nhé…”
“Sống trên đời phải đi đây đi đó, Hải Thành chắc chắn không làm các bạn thất vọng!”
“Với lại đừng sợ trời nóng. Mùa này dù không mát mẻ bằng thu đông, nhưng bù lại chi phí rẻ hơn, khách cũng ít hơn, mọi người nhìn xem, phong cảnh đẹp thế này mà hôm nay chỉ có ba đoàn du lịch nhỏ, không cần xếp hàng chờ ăn luôn!”
Đúng là hướng dẫn viên chuyên nghiệp, nói năng lưu loát, nhịp điệu tự nhiên, xong xuôi liền nhường lại khung hình.
Lúc này, Kiều Kiều mới có cơ hội trả lời câu hỏi ban nãy của anh ta:
“Fan nhiều ạ? Em không để ý lắm. Em không phải streamer du lịch, đây là lần đầu em ra ngoài chơi. Em là streamer giáo dục.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-548-nha-hang-vach-nui.html.]
“Hả?”
Hướng dẫn viên sững người.
Chỉ cần nói chuyện với Kiều Kiều vài câu là sẽ nhận ra cậu có gì đó hơi… khác biệt, huống hồ suốt dọc đường, để rèn luyện cho cậu, nhóm của cậu cố tình giao cho cậu nhiệm vụ trao đổi với hướng dẫn viên.
Vì thế, anh ta tò mò nhắc lại:
“Streamer giáo dục?”
“Dạ.” Kiều Kiều liền liệt kê: “Em dạy các bạn nhỏ hái bí ngô, gặt lúa, chặt cao lương, còn làm cả trứng muối nữa!”
“Cũng suýt chút nữa dạy toán, nhưng chưa nắm được cơ hội…”
Hướng dẫn viên: …
Thao Dang
Ủa… giáo dục kiểu này… trình độ cao quá ha…
Lúc này, Trương Yến Bình đã đứng trên bậc thang phía trên, gọi to:
“Kiều Kiều, mau lên đây! Anh vừa hỏi rồi, buffet hải sản ở đây tự mua là 120 tệ một suất, cũng không đắt lắm.”
Anh hào hứng nói: “Hải sản à! 120 tệ cũng hợp lý quá chứ! Bảo sao trên các trang đánh giá đều nói chỗ này đáng đồng tiền bát gạo, xem ra cũng đúng thật. Chỉ là không biết hương vị thế nào…”
Nghe vậy, hướng dẫn viên du lịch vội vàng nói: “Nhà hàng vách đá này nổi tiếng là giá cả phải chăng! Tuyệt đối đáng đồng tiền, mùi vị cũng ổn lắm.”
“Hơn nữa, nếu tôi gom vé mua theo đoàn thì chỉ còn 100 tệ một người thôi.”
“Mọi người có thể cân nhắc, nếu không ưng thì cùng lắm không ăn ở đây, chiều về homestay dưới núi vẫn có thể ăn mì gói hay gì đó.”
Lời nói vừa chân thành vừa hợp lý, khiến mấy du khách đứng gần đó cũng quyết tâm ngay.
Kiều Kiều tính nhẩm một chút: 100 tệ cũng phải làm không ít việc mới kiếm được, nhưng nếu là hải sản hiếm có ở Hải Thành thì cũng khá đáng!
Cậu vội vàng nói vào livestream: “Các bạn nhỏ, lát nữa thầy Kiều Kiều sẽ đi ăn hải sản cho mọi người xem, rồi đánh giá thử mùi vị thế nào nhé!”
Mặt trời lên cao, cả nhóm cuối cùng cũng lên đến đỉnh núi.
Cảnh sắc nhà hàng vách đá này đẹp vô cùng, cả khu nhà hàng xây quanh những mỏm đá lởm chởm, tạo thành những khu vực cao thấp khác nhau, vị trí khác biệt, tầm nhìn vô cùng tuyệt vời. Muốn yên tĩnh có yên tĩnh, muốn náo nhiệt cũng có luôn.
Tất cả món ăn đều đặt ở khu vực trung tâm để khách tự lấy. Dù cách một lớp kính đứng từ xa nhìn vào không rõ lắm, nhưng trông vẫn vô cùng phong phú, cái gì cũng có.
Nhìn môi trường thế này, 120 tệ cũng đáng rồi, huống hồ hướng dẫn viên còn có vé đoàn giảm giá.
Kiều Kiều hớn hở, tò mò cầm điện thoại quay lại, vừa đi đến cửa đã thấy hướng dẫn viên đứng đó:
“Có cần tôi mua vé giúp không?”
“Mọi người ơi, đây chính là nhà hàng vách đá mà tôi vừa nhắc tới!”
“Mọi người cũng thấy rồi đó, phong cảnh tuyệt đẹp. Nếu muốn ăn buffet hải sản ở đây, tôi sẽ mua vé đoàn với giá 100 tệ một người. Còn nếu tự mua thì là 120 tệ.”
“Bên cạnh đó, nếu ai không thích thì có thể tự mang đồ ăn theo, hoặc đợi đến chiều về homestay trên đảo ăn cơm đơn giản, đều được hết!”
“Nhưng theo tôi thì, đã cất công đến đây rồi, đi xa như vậy, chắc hẳn mọi người đều không sống gần biển đúng không?”
“Vậy thì thử một chút hương vị đặc trưng nơi đây, thêm chút kỷ niệm cho chuyến đi, cũng là một điều thú vị mà!”
Mọi người đã leo lên tận đỉnh núi, nghĩa là cũng muốn thử. Nghe hướng dẫn viên nói vậy, ai nấy càng cảm thấy không thể vì tiếc một trăm tệ mà bỏ lỡ trải nghiệm này.
Thế nên chẳng bao lâu sau, mọi người lũ lượt vây quanh hướng dẫn viên để đóng tiền, đăng ký.
“Hướng dẫn viên nói có lý.”
Một người đàn ông trẻ đứng bên cạnh gật đầu, không nói nhiều, rút điện thoại ra rồi quay sang bạn gái: “Mình cũng thử đi em!”
Cô gái bên cạnh anh ta chính là người sáng nay suýt ngã mà được Kiều Kiều đỡ dậy.
Thấy Kiều Kiều đang cầm điện thoại quay phim, cô gái ngại ngùng chỉ tay: “Đừng quay trúng tôi nhé…”