Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 540: Hạc giữa bầy gà.

Cập nhật lúc: 2025-02-19 14:57:49
Lượt xem: 287

Sáng sớm, bốn thầy trò ăn một bữa sáng nóng hổi, mồ hôi túa ra đầy người nhưng từ trong ra ngoài đều cảm thấy thỏa mãn, dễ chịu.

Giáo sư Tống lau miệng, nhìn cái bát trống trước mặt, rồi lặng lẽ đếm xem sáng nay mình đã ăn mấy cái bánh. Dù da mặt ông có dày đến đâu, lúc này cũng không tránh khỏi có chút ngại ngùng.

Mà con người một khi đã ngại ngùng, liền muốn làm chút gì đó để chứng minh mình không phải kẻ ăn không ngồi rồi.

Thao Dang

Vậy nên ông đứng dậy: "Hôm nay lên núi xem có nguồn nước thích hợp không, sau này sẽ quy hoạch theo đó."

"Được ạ." Tăng Hiểu Đông lập tức hưởng ứng, sau đó hỏi: "Cô chủ Tống, à không, Tống Đàm, nhà cô có cuốc, xẻng hay mấy thứ tương tự không? Đưa cho bọn tôi mấy cái nhé."

Tống Đàm hơi ngạc nhiên: "Tìm nguồn nước chẳng phải là việc của người chuyên nghiệp sao? Sao mọi người lại tự tìm?"

Lại còn mang cả dụng cụ... Cái điệu bộ này đâu giống đi tìm nguồn nước, mà cứ như chuẩn bị đào kênh vậy.

Giáo sư Tống cười cười: "Kinh nghiệm của tôi cũng không tệ đâu. Gặp phải đá cứng thì không có thiết bị khoan nên không thể làm gì, nhưng ít nhất chúng ta có thể đánh dấu vị trí sơ bộ."

"Vị trí xác định xong, đợi cô tìm người khoan giếng, trong thời gian chờ đợi, bọn tôi có thể tranh thủ lên kế hoạch, không làm lỡ việc."

Quả nhiên là cao thủ!

Về quê thôi mà quản lý thời gian cũng phải c.h.ặ.t chẽ như vậy sao?

Tống Đàm vô cùng bái phục: "Không cần vội, thật sự không cần vội đâu. Giữa trời nóng thế này, có quy hoạch xong thì cũng không làm gì được."

Đến ban đêm nhiệt độ vẫn hơn ba mươi độ, chẳng thích hợp để trồng trọt hay gieo hạt gì cả.

"Sao mà không làm được?" Giáo sư Tống không đồng tình.

"Tống Đàm, em đã nhận thầu cả ngọn núi này rồi, thái độ phải tích cực lên chứ. Ai nói mùa hè không làm việc được?"

Ông hệt như một lão nông có thâm niên, thao thao bất tuyệt:

"Trời nắng thế này, đợi quy hoạch xong, gọi máy xúc lên núi, dọn dẹp bớt cây bụi, phơi khô làm củi đốt, còn có thể dùng làm phân bón."

"Những đám cỏ bên dưới cũng nhổ sạch, phơi khô dưới nắng, sang năm tiết kiệm bao nhiêu công làm cỏ, còn có tác dụng khử trùng nữa."

Tống Đàm: ...

Nghe thì có lý đấy, nhưng bây giờ mới là tháng bảy, đợi đến lúc trồng trọt được thì cũng phải vài tháng nữa. Trên núi đến một chỗ che nắng cũng không có...

Dù cô có linh khí cũng không dám làm liều như thế này.

Nhưng giáo sư Tống đã hào hứng lắm rồi, cô chỉ có thể lặng lẽ cầm theo cái cuốc đi theo sau:

"Vậy được rồi, chúng ta lên núi xem thử, tiện thể chọn chỗ nào xây cái sân nhỏ để mọi người nghỉ ngơi."

Tăng Hiểu Đông vác cuốc lên vai, lúc này lại tò mò hỏi: "Tống Đàm, nếu trên núi thật sự tìm được nguồn nước rồi đào giếng, có cần phải báo cáo không? Dù gì cô cũng đã nhận thầu rồi mà."

Hả?!

"Đào giếng cũng phải báo cáo à?"

Tống Đàm tròn mắt ngạc nhiên.

"Sao lại không?" Tăng Hiểu Đông nói rất nghiêm túc:

"Nếu đây không phải đất của cô, cô đào giếng trên núi, dân không tố giác thì thôi, nhưng lỡ có người báo, chuyện này sẽ dính đến một tội danh, tội khai thác tài nguyên trái phép đấy. Nguồn nước cũng là tài nguyên quan trọng của quốc gia mà!"

Tống Đàm: ...

Ý là, thời đại này có tiện lợi bao nhiêu thì cũng có bấy nhiêu rắc rối và phiền phức đúng không?

Cả nhóm vòng qua sau núi, tiếp tục đi dọc bờ sông mà hôm qua chưa xem xong.

Giáo sư Tống còn thở dài: "Thật ra chỗ này rất tốt, nếu có thể nhận thầu luôn, khu đất của em sẽ thành một chỉnh thể hoàn chỉnh, núi non hài hòa, nước chảy luân hồi, quá tuyệt vời."

"Chỉnh thể hoàn chỉnh?"

Tống Đàm ngạc nhiên nhìn qua: "Thầy đang nói về phong thủy ạ?"

"Đúng vậy."

Giáo sư Tống nghiêm túc gật đầu: "Em xem, ngọn núi của em có dạng lòng chảo, phía ngoài là sườn thoải, bãi sông này chảy từ bên đó xuống, hai bên là đồi dốc đứng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-540-hac-giua-bay-ga.html.]

"Nếu em nhận thầu luôn phần này, rồi giăng một cái lưới giữa hai ngọn núi, làm ngư trường hay gì đó đều rất hợp lý. Hơn nữa còn phòng tránh có người lén lút đi thuyền vào, rồi từ đây trèo lên núi."

"Dù sau này chắc chắn em sẽ làm hàng rào, nhưng phòng hộ nhiều lớp vẫn tốt hơn mà."

Tống Đàm lập tức rung động mạnh mẽ.

Đúng vậy, nhà mình bây giờ có hai cái ao.

Một cái ở bên khu vườn rau, diện tích nhỏ quá, nuôi cá cũng chẳng đủ chỗ bơi lội.

Cái còn lại nằm bên dưới rừng đào, ngay trung tâm khu đất thuê, rộng thì có rộng, nhưng nếu muốn trồng trọt như giáo sư Tống nói, cũng chỉ đủ để nhà ăn thôi.

Nhưng mà... cứ phải đi đi về về á!

Hơn nữa, nuôi cả một ao cá như vậy, với sức ăn của nhà này, cũng chưa chắc đủ mà ăn.

Nhưng nếu thuê luôn bãi bồi kia thì sao? Đừng nói gì nhiều, lợi ích kinh tế chắc chắn là có.

Hơn nữa, ven bờ sông ít nhất cũng đủ chỗ cho năm sáu chục người câu cá nhỉ?

Mỗi ngày chọn ba người xếp cuối bảng đi nhổ cỏ, chắc là được chứ? Bây giờ thuê người nhổ cỏ một ngày cũng mất cả trăm đến hai trăm tệ đấy!

Tim Tống Đàm đập thình thịch.

Cô ngẩng đầu nhìn bãi bồi đang được ánh bình minh nhuộm đỏ, sau đó lập tức đưa ra quyết định:

"Em gọi hỏi ngay đây!"

---

Bí thư Tiểu Chúc vừa canh giờ mò tới nhà Tống Đàm để ăn chực bữa sáng, còn chưa kịp tiêu hóa xong đã nhận được điện thoại.

Cô ta bật dậy: "Cái gì? Cô muốn thuê bãi bồi á? Bãi nào cơ?... Ồ ồ ồ, là khu đằng sau núi hả?"

Chuyện này nằm ngoài phạm vi hiểu biết của cô ta rồi.

"Cô chờ chút, tôi đi hỏi xem. Nhưng mà bãi bồi bên này rẻ lắm, chắc không tốn bao nhiêu đâu."

Mấy bãi bồi sau núi này toàn là bãi cạn, không thích hợp cho tàu bè qua lại. Mở trại cá ở đây thì vấn đề giao thông khó khăn, nên giá thuê rất bèo, thậm chí chẳng ai thèm thuê.

Chẳng bù cho chỗ trại cá hôm trước Tống Đàm mua cá giống, vì ngay sát đoạn sông lớn, giao thông tiện lợi, mở trại cá ở đó cũng nhiều người làm. Thuê một bãi bồi bên đó thấp nhất cũng 200 ngàn tệ. Nếu là đoạn sông lớn hơn, có người thuê cả bãi với giá hàng triệu.

Còn ở làng Vân Kiều của họ...

Bí thư Tiểu Chúc linh cảm vụ này chắc chắn thành!

---

Giáo sư Tống cũng sững sờ.

Trước đây ông lập kế hoạch, dù có danh tiếng của mình chống lưng, người ta cũng phải cân nhắc đủ đường.

Nhưng đến lượt Tống Đàm thì sao? Một nông trại cá nhân, vốn liếng không nhiều, thế mà cô cô há miệng là đòi thuê luôn cả bãi bồi...

Cái cảm giác được tin tưởng này...

Ông bật cười: "Có tự tin là tốt. Nhưng có tự tin cũng phải suy nghĩ kỹ. Tôi chỉ đưa ra một gợi ý thôi, nếu đã thuê bãi bồi thì phải tận dụng cho đáng."

"Nếu không có kế hoạch kinh tế hay sinh hoạt gì cụ thể, thì cũng đừng vội."

Tống Đàm cũng đùa lại: "Thì thầy chẳng bảo phải phong thủy hài hòa còn gì? Trùng hợp ghê, em cũng hơi mê tín đấy."

Thực ra, đêm qua cô lại đột phá một tầng nhỏ trong tu luyện, phạm vi sử dụng linh khí được mở rộng thêm một chút.

Cô đã tính rồi, cố gắng thêm chút nữa, đến lúc đó sẽ hòa linh khí vào nước ở bãi bồi này.

Dòng nước cứ thế chảy đi chảy lại, dần dần xung quanh cũng sẽ có thay đổi. May mà khu này là bãi cạn, nước chủ yếu đổ về đất nhà mình, nên lượng tiêu hao cũng không đáng kể.

Đến lúc đó, chất lượng nước được cải thiện, hai bờ từ từ hưởng lợi, nhà mình cứ trà trộn vào trong, từ một mình tỏa sáng thành "hơi nổi bật một chút"...

Như vậy, khỏi cần nghĩ cớ nữa!

Chỗ này có mấy ngôi làng chuyên mở trại cá nổi tiếng lắm. Giá thuê tính theo vị trí và diện tích, thật sự không đắt.

Có người thậm chí còn đào luôn ruộng lúa cạnh sông - vốn hay bị lũ lụt nhấn chìm - khoét sâu xuống, kéo lưới quanh rìa là thành trại cá tự phát rồi.

Loading...