Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 535: Hiệu quả đuổi muỗi.
Cập nhật lúc: 2025-02-19 14:57:40
Lượt xem: 262
Ba sinh viên cũng sửng sốt.
Dưa hấu thì ai cũng từng ăn, nhưng ăn vỏ dưa hấu thì đúng là chưa gặp bao giờ. Quá tò mò, cả bọn lập tức gắp ngay một miếng.
Vỏ dưa một mặt vẫn hơi xanh, càng lên cao càng trắng, được bao phủ bởi lớp dầu ớt đỏ au cùng chút gia vị. Hương thơm thanh mát của dưa hấu hòa quyện với vị cay tê nồng, chỉ cần ngửi thôi mà nước miếng đã ứa ra đầy miệng.
Đến khi cắn một miếng, vị cay tê, tươi ngon, giòn ngọt cùng bùng nổ, khiến cả đám vã mồ hôi hột ngay tức khắc!
"Suýt suýt suýt!" Yến Nhiên vội vàng tu ừng ực ngụm nước.
"Cay quá! Cay quá!"
Ngô Lan còn chưa kịp khuyên cô nếu ăn không được cay thì bớt lại một chút, Yến Nhiên đã nhanh nhảu gắp thêm một đũa vỏ dưa trộn:
Thao Dang
"Mặc dù cay, nhưng ngon quá trời ơi!!!"
Bên này, Giáo sư Tống cũng bị hương vị này làm cho kinh ngạc.
Vị cay nồng của ớt, cộng với độ giòn sần sật của vỏ dưa hấu… Ông bỗng hơi hối hận: "Biết sớm thì chiều nay nên nếm thử vị của dưa hấu mới phải, không ngờ trồng xen canh lại có hiệu ứng tích cực thế này?"
"Không sao!" Ngô Lan hào sảng khoát tay: "Vì mấy phần vỏ dưa này, trong nhà phải bổ hẳn hai quả dưa đó chứ." Một quả ăn buổi chiều, còn một quả thì cắt lấy ruột bỏ tủ lạnh. Đợi tối ăn xong đi dạo một vòng về ăn tiếp, vừa vặn luôn!
Cũng may nhà họ trồng loại dưa to, giống dưa này để dễ vận chuyển nên vỏ dày hơn một chút, nếu không cũng chẳng đủ làm ra một chậu to thế này!
---
Một miếng vỏ dưa hấu thôi mà đã chinh phục cả đám, ai nấy đều tập trung chén sạch chậu vỏ dưa, hoàn toàn bỏ mặc ba món còn lại.
Ngô Lan sốt ruột: "Đừng chỉ ăn vỏ dưa hấu chứ! Nó chỉ là món khai vị thôi… Thử t.hịt băm xào đậu chua đi, cực kỳ hao cơm, nhà tôi ngoài Tống Đàm ra thì ai cũng có thể ăn ba bát cơm chỉ với món này đấy!"
Tất nhiên, cơm nấu theo kiểu nhà họ thì dù không có đồ ăn cũng có thể ăn ba bát.
Nghe vậy, cả bọn lập tức cầm muỗng xúc ngay một muỗng to!
Sau đó, một miếng cơm nóng hổi kèm t.hịt băm xào đậu chua vừa vào miệng.
Oaaa!!!
Lần này, Yến Nhiên chỉ muốn đứng lên gào lên hai tiếng: Trên đời sao có cơm ngon đến mức này?!!!
Bọn họ trồng trọt bao nhiêu năm nay rốt cuộc là đang làm gì thế? Tại sao không có giống nào ngon như vậy? Tức muốn khóc luôn á!
Còn món đậu đũa chua này nữa, không thể diễn tả nổi, càng ăn càng chảy nước miếng, chỉ có thể cắm cúi xúc thêm hai muỗng cơm lớn nữa mà nhai.
Lúc này, Ngô Lan vẫn tiếp tục quảng bá nhiệt tình:
"Trời nóng, sợ mọi người ăn nhanh bị ngán nên không làm nhiều món mặn, tối nay toàn món thanh đạm thôi… Thử trứng xào ớt xanh đi, loại ớt này nhà tôi trồng dày thịt, không quá cay, làm ớt nướng hay xào đều ngon, cũng rất hợp cơm."
Không cần bà nhắc thêm, cả đám đã nhanh chóng gắp thêm đồ ăn, tiếp tục xúc cơm một cách điên cuồng.
Ngay cả Giáo sư Tống, bình thường một bữa ăn chắc chắn cũng phải hai bát cơm, nhưng đó là bát nhỏ. Còn lần này mới ăn được bao lâu?
Nửa bát cơm đã xuống bụng rồi!
Hoàn toàn chẳng còn chút phong thái từ tốn, nhai kỹ nuốt chậm thường ngày.
Thôi kệ! Ông thầm nghĩ: Ăn như vậy chắc không hợp với dưỡng sinh, nhưng thôi thì cứ mặc kệ đi!
Thế là ông lại gắp thêm một ít bí đỏ xào.
Hồi nãy ở vườn đào ông đã thấy đám bí đỏ non, chỉ dài tầm hai mươi phân, xanh mướt. Giờ xào lên có chút ánh vàng xen lẫn sắc xanh, chẳng cần thêm gia vị gì mà vẫn ngon vô cùng.
Trong khoảnh khắc này, nhìn quanh bàn ai cũng cắm cúi ăn ngấu nghiến, Giáo sư Tống bỗng hiểu vì sao bữa cơm ở đây lại diễn ra nhanh gọn đến thế.
Bởi vì… với đồ ăn ngon thế này, ai mà rảnh nói chuyện chứ?
Tán gẫu lúc nào chẳng được, sao cứ phải chọn ngay lúc ăn cơm? Ăn cơm mà nói chuyện hại tì vị, phải tôn trọng tri thức của tổ tiên chứ!
---
Một trận ăn như hổ đói, càn quét sạch bách, chẳng khác nào bão quét qua, bốn cái tô thức ăn bị vét sạch không còn chút gì. Ai nấy cũng đều thuần thục mà xoa bụng đầy thỏa mãn.
Giáo sư Tống nhìn tô canh mướp trứng trước mặt với ánh mắt thèm thuồng, miệng thì than thở:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-535-hieu-qua-duoi-muoi.html.]
"Không ăn nổi nữa rồi, thật sự không ăn nổi nữa..."
Nhưng tay thì không kiềm chế được, lại đứng lên múc thêm một chén nhỏ:
"Ta chỉ nếm thử chút vị thôi..."
Mướp non mềm, trứng gà thơm nức, vừa cắn vào đã cảm nhận được độ dai mềm đặc biệt, cộng thêm nước canh có vị mặn nhẹ...
Uống xong một chén, ông ấy thật sự không ăn nổi nữa.
Nhưng mà... uống thêm ít nước canh để lấp đầy khoảng trống trong dạ dày... chắc cũng không vấn đề gì đâu nhỉ?
Mọi người nhìn nhau một cái, lại mỗi người tự múc thêm một chén.
So với những vị khách này, mấy người trong nhà ăn những món này mỗi ngày ngược lại lại có vẻ kiềm chế hơn nhiều.
---
Cơm nước xong xuôi, thím Liên Hoa nhanh tay lẹ chân thu dọn chén đũa, còn Tăng Hiểu Đông thì tràn đầy mong chờ nhìn Ngô Lan:
"Dì, sau này nhà mình ngày nào cũng ăn ngon như vậy sao?"
"Sao có thể được?" Ngô Lan bật cười, thấy mấy người trước mặt còn chưa kịp bày ra vẻ mặt thất vọng thì vội vàng bổ sung:
"Thực ra bữa nay đơn giản, hơi đơn điệu chút thôi, lần sau nấu thêm ít t.hịt cho mọi người... Nhưng mà t.hịt ngoài chợ chắc gì đã ngon bằng rau nhà mình..."
"Không cần thịt! Không cần thịt!"
Ngay cả người luôn trầm ổn như Tề Lâm cũng điên cuồng xua tay:
"Vậy là quá ngon rồi! Ngon lắm! Dì đừng khách sáo với bọn cháu, ở nhà ăn gì bọn cháu ăn nấy!"
"Được thôi." Ngô Lan cũng cười tít mắt, thấy hai thanh niên trai tráng cùng một cô gái trẻ cũng giúp thu dọn chén bát, bà vội vàng ngăn lại:
"Không cần động tay đâu..."
Vừa nói xong, bà lại cười vui vẻ:
"Theo nhà ta ăn cơm thì sau này ngày nào cũng chỉ có mấy món đơn giản vậy thôi."
"Không hề đơn giản!"
Yến Nhiên ăn đến căng bụng, suýt thì ợ một cái, lúc này chỉ có thể ngẩng đầu lên một chút.
Cô thầm nghĩ, nếu đây mà là đơn giản thì trước kia mình ăn cái gì? Thức ăn cho lợn à?
Ai mà hiểu được chứ!
Bây giờ cô chẳng còn hứng thú học nghiên cứu sinh nữa, chỉ muốn ở lại đây giúp trồng trọt thôi! Đừng nhìn cô là con gái, bây giờ cũng đã luyện được chút sức rồi, cầm cuốc rất ra dáng đấy nhé...
Chỉ có điều...
Ăn no quá, dạ dày vừa tiêu hóa là đầu óc liền chậm chạp, kế hoạch ban đầu coi như tan thành mây khói.
Bởi vì ăn no thế này, ai còn có tâm tư ngồi xuống thảo luận chứ!
Chỉ có thể cầm quạt đi vòng vòng trong sân, vừa tiêu thực vừa trò chuyện.
"Ủa, sao không có muỗi nhỉ?"
Tăng Hiểu Đông ngạc nhiên thốt lên.
Anh ta thuộc dạng siêu thu hút muỗi, ba người đi chung, chắc chắn trên người anh ta là có nhiều vết muỗi đốt nhất.
Nhưng lúc này đã đi dạo cả buổi, đừng nói lúc này, ngay cả khi trước ở trên núi cũng không bị muỗi cắn, anh ta còn tưởng là do mình mặc đồ chống nắng dày.
Nhưng giờ đã tối rồi, chỉ mặc mỗi áo thun cộc tay mà vẫn không nghe tiếng muỗi vo ve.
Tống Đàm thầm nghĩ, ta tu luyện khổ sở như vậy, nếu ngay cả muỗi cũng phải chịu đựng thì còn tu luyện làm gì nữa?
Nhưng chuyện này không thể nói thẳng ra được.
Cô chỉ tay về phía bức tường, nơi có một hàng ngải cứu đã được phơi khô:
"Trước đây ở ruộng có mấy bụi ngải cứu, tôi nhổ về rồi, hiệu quả đuổi muỗi tốt lắm."