Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 529: Nước lành đất tốt.
Cập nhật lúc: 2025-02-17 22:51:34
Lượt xem: 267
Trời sinh ra đã thế rồi!
Yến Nhiên ủ rũ đến mức sắp rơi nước mắt:
“Gen tốt đúng là khiến người ta ghen tị mà! Tôi có một cô em học khóa dưới cũng như cô vậy, trời nắng chang chang phơi cả ngày mà không hề đen, cùng lắm là ửng đỏ rồi bong da, vài ngày sau lại lành lặn như cũ…”
Trong khi cô quấn áo chống nắng từ cằm đến mắt cá chân, thế mà cứ đi tới đi lui, làn da vẫn thua kém người ta một bậc.
Tất cả đều tại ngày xưa mù quáng đ.â.m đầu vào học trường 985, chọn ngành xong rồi mới nhận ra, chứ không thì đi làm 996 cũng được ngủ trong phòng tử tế rồi, hu hu hu…
Cô bực bội siết c.h.ặ.t nắm tay, cảm nhận bắp tay căng cứng vì cơ bắp, đột nhiên lại thấy… ừ thì thôi kệ.
Dù gì dân công sở cũng có chỗ ngủ, nhưng họ phải tăng ca thâu đêm và sống trong cảnh sức khỏe sa sút mà!
Đâu có như cô, mười giờ tối ngủ, năm giờ sáng dậy, cơ thể cường tráng, khỏe mạnh vô cùng!
Tống Đàm hoàn toàn không biết đến màn tự an ủi này của Yến Nhiên, chỉ nhắc nhở:
“Phía trước sắp tới làng tôi rồi, đường hơi xóc, nếu ai say xe thì dừng nghỉ chút nha.”
Thao Dang
“Không cần đâu.”
Yến Nhiên cắn một miếng đào, cảm thấy tinh thần phấn chấn, miệng ngọt thơm, giờ chỉ muốn nhanh nhanh tới nhà Tống Đàm, xem xem nơi thần thánh nào mà trồng ra được những quả đào ngon như vậy, rồi thưởng thức thêm mấy món đặc sản khác. Say xe ư? Ai thèm quan tâm chứ?
Cô đầy tự tin:
“Hôm nay trạng thái của tôi cực kỳ tốt! Cô cứ yên tâm mà lái, trừ khi là đường núi gập ghềnh, còn không thì tôi tuyệt đối sẽ không…”
Bịch!
Xe xóc mạnh một cái.
Yến Nhiên: …
Nhìn con đường nhỏ hẹp, gập ghềnh đầy ổ gà phía trước, cô như hóa đá, một lúc lâu mới lắp bắp:
“Nhiều nơi đường làng giờ đều trải nhựa rồi, chỗ cô thì…”
Tống Đàm thản nhiên đáp:
“Làng trong núi, người ít lại hẻo lánh, lấy đâu ra tiền làm đường nhựa? Làng nghèo xơ xác mà…”
Từ hàng ghế sau, Tăng Hiểu Đông ủ rũ nói:
“Nhưng với điều kiện đường sá thế này, nhiều loại nông sản cần chăm sóc và vận chuyển cẩn thận đều bó tay rồi!”
“Như dâu tây chẳng hạn… Trừ khi cô bán loại dâu chất lượng cao, bọc từng quả bằng miếng xốp, mỗi hộp chỉ đựng vài quả… Nhưng giá bán như thế thì…”
Ơ?
Tống Đàm sững người: Ồ đúng rồi! Dâu tây! Sao mình lại quên vụ đóng gói thế này nhỉ?
Nhưng nghĩ lại… ừ thì cũng vô ích. Dâu tây phải hái xong đóng gói ngay lập tức, làng mình thì kiếm đâu ra từng ấy người để làm chứ?
Thôi để sang năm!
Nhưng cô vẫn nhanh chóng bày tỏ ý kiến, chí ít cũng phải lên kế hoạch trước đã:
“Dâu tây thì không sao đâu, như anh nói đó, đóng gói cẩn thận là chở ra ngoài được mà.”
“Nhưng chi phí cao lắm… Cô đã nghĩ tới kênh bán hàng chưa?” – Tề Lâm hỏi.
Kênh bán hàng hả…
Tống Đàm cười tươi:
“Giáo sư Tống à, đào của tôi, hồi trước bán trọn vườn là 50 tệ một cân đó.”
Giáo sư Tống sững sờ.
Tăng Hiểu Đông và Tề Lâm cũng cứng họng.
…
Hơn 5 giờ chiều, không khí vẫn còn nóng hầm hập.
Chiếc bán tải trơn tru dừng trước cổng sân, xe vừa dừng lại, cửa ghế phụ đã bật mở, cô gái mặc áo chống nắng, quần bảo hộ lao động loạng choạng chạy ra ven đường.
“Ọe!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-529-nuoc-lanh-dat-tot.html.]
Tống Đàm: …
Cô vội vàng hét lên:
“Kiều… mẹ, có nước không ạ?”
“Không sao, không sao…”
Yến Nhiên ói lên bờ xuống ruộng, nhận chai nước khoáng Tề Lâm đưa tới, súc miệng rồi tiếc nuối than thở:
“Trời ơi, quả đào của tôi… còn chưa tiêu hóa hết mà!”
Tăng Hiểu Đông nhíu mày:
“Tiểu Yến, im ngay! Không được nhắc tới đào thần tiên của tôi nữa a a a!”
Yến Nhiên cũng đau lòng không kém, sau khi lấy lại tinh thần thì thở dài thườn thượt.
Tống Đàm cũng thở dài theo:
“Xem ra đào của mình không trị được say xe rồi…”
Mọi người: ……?
Giáo sư Tống nghiêm túc nói: “Dù đào có ngon đến đâu thì bản chất nó vẫn là một loại trái cây, công dụng thiên về dinh dưỡng hơn là dược tính. Đừng đặt kỳ vọng kỳ quái vào nông sản.”
Lúc này, Ngô Lan cũng bưng một cốc nước bước ra cửa: “Ôi chao! Đây chính là giáo sư Tống sao? Còn đây là học trò của cậu… Ôi trời, cậu trai này trông thật sáng sủa! Cô gái cũng vậy! Nhìn tinh thần phơi phới ghê!”
Yến Nhiên đã hồi phục sức lực, cười hì hì: “Dì ơi, da con ngăm đen, không khen xinh đẹp được, cũng không đáng yêu nổi, nên chỉ có thể khen tinh thần thôi, ha ha ha…”
Ngô Lan không đồng tình chút nào: “Ai nói con đen? Con chưa thấy Yến Bình nhà dì rồi! Nó đen bóng đến mức sắp phản chiếu ánh sáng luôn ấy… Con có phơi nắng ba mươi năm nữa cũng không thành ra như nó được đâu. Cùng lắm là da không trắng lắm thôi!”
Nói xong, không chờ mọi người phản ứng, bà đã vội nói tiếp: “Nào nào, mau vào nhà ngồi đi, ngoài trời nóng lắm! Có chè tuyết nhĩ ướp lạnh, mấy đứa uống không? Còn có dưa hấu nữa, dì nghĩ mấy đứa đi đường xa vất vả, chỉ ngâm nước mát chứ không dám để vào tủ lạnh.”
Vừa nói, mọi người vừa theo bà bước vào sân.
Giáo sư Tống lặng lẽ quan sát khu vườn, phát hiện một góc sân đầy đậu đũa và ớt đang phơi nắng, còn phía bên kia góc vườn…
“Họ đang làm gì vậy?”
Vừa dứt lời, ba cụ già đang làm việc bên đó cũng tò mò hỏi ngay: “Ngô Lan, lại có người đến thu mua trái cây và trà à?”
“Không phải!” Ngô Lan cười tươi rói: “Nhà tôi làm gì có nhiều đồ để bán thế! Không phải sườn đồi sắp được khai hoang à? Mời chuyên gia từ thủ đô đến đây, giúp chúng ta quy hoạch, dạy chúng ta cách làm nông.”
“Ồ ồ ồ!” Ba người đồng loạt nhìn sang, ánh mắt đầy tò mò và kính nể: “Chuyên gia trồng trọt sao? Haizz, chỉ tại chúng tôi ít học, nếu không cũng biết trồng trọt đấy chứ!”
“Xí! Người ta là chuyên gia nghiên cứu khoa học đàng hoàng, ông so được à?”
“Ghê thật! Tôi đã bảo sao cây cối nhà Ngô Lan trông tốt thế, hóa ra là có người hướng dẫn… Có dùng chất dinh dưỡng gì đặc biệt không đấy?”
“Ai mà biết! Cháu gái tôi trồng hoa còn tính toán dinh dưỡng từng chút một, suốt ngày nghiên cứu đủ thứ…”
Mọi người ríu rít tám chuyện, chủ đề lại bị kéo đi xa.
Bên này, nhóm của giáo sư Tống vừa bước vào phòng khách, lập tức được không khí mát lạnh làm dịu đi, rồi mới thoải mái ngồi xuống:
Cuối cùng cũng đến nơi rồi.
Ngoảnh đầu nhìn lại, Tống Đàm đã bưng một khay chè tuyết nhĩ ra: “Nào nào, mọi người nếm thử đi, tuyết nhĩ cũng là nhà tôi tự trồng đấy.”
Cô còn thở dài, Trương Yến Bình, Tần Quân, Kiều Kiều, ba người giỏi tiếp khách đều không có mặt, giờ cô phải tự xoay sở, thật là tàn nhẫn!
Giáo sư Tống nhìn bát chè tuyết nhĩ. Ban đầu ông không có hứng thú với món này, định từ chối. Nhưng nghe vậy, ông lại lặng lẽ ngồi xuống, cầm lấy một bát nếm thử.
Hửm!!!
Quả nhiên ngon tuyệt!
Ông vừa uống vừa không kiềm chế được mà hỏi: “Vườn đào của cô còn chỗ nào trồng tuyết nhĩ không? Tôi có thể xem được không?”
“Tôi cũng muốn xem!” Yến Nhiên không nhịn được mà khen: “Chè tuyết nhĩ này ngon quá trời! Chả trách cô tự tin suốt dọc đường. Thế này thì cần gì quy hoạch nữa? Trồng gì cũng ngon rồi!”
Ngô Lan cũng bật cười, vẻ mặt tràn đầy tự hào:
“… Toàn là con bé nghịch ngợm thôi! Lúc đầu tôi hỏi Đàm Đàm, nó còn bảo chuyên gia nói đất đai quê mình tốt, toàn nói bừa… Tôi trồng đất này cả đời rồi, đất có tốt không tôi còn không rõ à?”
“Thế mà đêm nào cũng lén lên núi bày trò… Cũng may con bé có sức mà làm!”