Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 528: Trên đường tán gẫu.
Cập nhật lúc: 2025-02-17 22:51:32
Lượt xem: 252
Tăng Hiểu Đông, nghiên cứu sinh của một trường đại học nông nghiệp nổi tiếng. Tuy không thể nói là “học vấn đầy bụng”, nhưng số đề cương anh ta làm từ nhỏ đến lớn xếp lại cũng đủ quấn quanh ba nghìn lớp của ly sữa Yoghurt Me!
Nhưng lúc này đây, anh ta cuối cùng cũng hiểu cảm giác “sách vở lúc cần mới thấy không bao giờ đủ” là như thế nào.
“WTF, WTF, WTF!!! Sao lại ngon thế này chứ!!!” Như một kẻ mù chữ tuyệt vọng, trong đầu anh ta giờ chỉ còn câu nói này.
Ngay cả Giáo sư Tống cũng âm thầm gật đầu…
Còn Yến Nhiên ngồi ở hàng ghế trước thì nhấm nháp miếng đào trong miệng, quay đầu lại cảm thán đầy chân thành:
“Thầy ơi, lần này chúng ta đến đây quả là đúng đắn quá!”
Phải biết rằng, cuộc gọi mời ban đầu là thông qua nhiều người mới đến được chỗ giáo sư Tống. Lúc đầu, ông cứ tưởng đây là dự án của một gia đình quyền thế nào đó muốn làm màu cho thành tích của con cháu, kiểu như “phục hưng nông thôn”, “phát triển khoa học” ấy mà. Dù sao thì, với chức danh của mình, ông dư sức đảm nhận mấy dự án như thế.
Mời ông đến quy hoạch một chút, đối phương sau đó lại tung ra vài bài báo như “Sinh viên khởi nghiệp kiếm 8 triệu một năm” chẳng hạn...
Bởi vậy, ban đầu giáo sư Tống từ chối.
Nhưng khi quay đầu nhìn ba sinh viên của mình, học ngành nông nghiệp, tương lai vốn dĩ không mấy sáng sủa. Không chỉ phải biết cách trồng trọt, mà còn phải biết thuyết phục người khác.
Thuyết phục nông dân và doanh nghiệp ở dưới, thuyết phục lãnh đạo và xin kinh phí ở trên…
Nói chung, đủ loại người và đủ loại chuyện, bọn họ đều cần được va chạm và trải nghiệm.
Một dự án kiểu “thành tích chính trị” ở một làng quê không tên tuổi như này, cũng là điều họ nên hiểu qua.
Giáo sư Tống phân vân hồi lâu, cuối cùng vẫn đồng ý.
Trên chuyến tàu cao tốc, ông đã nghiêm túc chuẩn bị tinh thần cho ba sinh viên. Nhưng ngàn lần không ngờ tới, nơi này thực sự có bản lĩnh!
Trời ạ, quả đào ngon đến thế này…
“Đây là giống gì vậy?” Ông cầm nửa quả đào còn lại, chẳng nỡ ăn tiếp, nhưng thèm quá cũng không bỏ xuống được, cứ giơ lên trước mặt nhìn mãi:
“Xét về đặc điểm, rõ ràng là giống đào mỏ quạ thông thường, được chiếu sáng và chăm sóc đầy đủ nên mới đạt đến vẻ ngoài hoàn hảo thế này… Nhưng thổ nhưỡng và khí hậu của Vân Thành… không đúng lắm… Hơn nữa, đào ngon thế này chắc chắn không chỉ là do giống…”
Làm trong ngành này, đừng nói là bên ngoài, ngay trong viện mỗi năm bọn họ cũng ăn thử không biết bao nhiêu giống mới được lai tạo. Nhưng chưa bao giờ gặp loại đào nào ngon đến mức này!
Lúc này, cả bốn thầy trò đều cực kỳ hứng thú. Ngay cả Tề Lâm cũng im lặng cắn miếng đào, tò mò hỏi:
“Cô chủ Tống, nếu đào nhà cô đều ngon như thế này, thì thật lòng mà nói, tôi nghĩ chẳng cần quy hoạch gì đâu, cứ trồng toàn bộ là đào, đảm bảo lợi nhuận tối đa.”
Tống Đàm cười lớn, anh chàng có vết bớt ở thái dương này, đúng là nói câu nào trúng câu đó!
Người trồng trọt trên đời, chẳng phải đều mong kiếm lời hay sao?
Nhưng mà…
“Không giấu gì mọi người, nhà tôi cái gì cũng ngon cả, nên thật ra trồng gì cũng kiếm được tiền.”
“Thuê đất bao nguyên quả đồi này cũng là để làm phong phú thêm bữa ăn gia đình, nên lần này quy hoạch không cần quá tập trung vào lợi nhuận, chỉ cần đa dạng loại hình, dễ quản lý là được rồi.”
Thực ra, nếu không lo sau này người ta nghi ngờ, cô thật sự có thể “đông một ít, tây một nhúm” mà trồng tạp nham khắp nơi.
Nhưng hiện tại dân làng chưa được nếm thử đồ nhà cô, nên mới còn im lặng như thế này. Chứ nếu mở rộng quy mô, chắc chắn sẽ có ngày càng nhiều người chú ý.
Mời một giáo sư nổi tiếng từ thủ đô đến, ít nhất cũng khiến người ta tự nghĩ ra bảy tám lý do để tin tưởng.
Hơn nữa, có người chuyên nghiệp quy hoạch, dù là về sự tiện lợi trong quản lý sau này hay tính khoa học trong việc chăm sóc cây trồng, tất cả đều đảm bảo hơn nhiều…
Tống Đàm tính toán trong lòng rất rõ ràng.
Còn giáo sư Tống thì đã phấn khích lắm rồi:
“Sao không nói sớm chứ?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-528-tren-duong-tan-gau.html.]
“Nói sớm thì học kỳ trước tôi đã không nhận cái dự án kia, mà trực tiếp dẫn chúng nó tới đây từ lúc đào ra hoa để quan sát kỹ rồi!”
Tống Đàm thoáng suy nghĩ.
Một lát sau, cô hỏi:
“Thật ra nếu thầy muốn, từ bây giờ vẫn có thể theo dõi suốt quá trình khai hoang trồng trọt, chỉ là nhà tôi không có chỗ ở, có thể sắp xếp mọi người ở nhà dân trong làng. Mọi người có yêu cầu gì không?”
Nhắc đến chỗ ở, mấy người lại chuyển sang một trạng thái khác. Tăng Hiểu Đông khoát tay, vẻ mặt đầy ai oán:
“Miễn là mặt phẳng là được, không còn yêu cầu nào khác đâu.”
Trước đây, khi sắp hoàn thành đề tài, ngày nào anh ta cũng ngủ ngoài ruộng thí nghiệm!
“Cục đất cứng làm tôi đau đến mức ngày nào cũng ê ẩm khắp người!”
Tăng Hiểu Đông oán giận nói.
“Làm nông vất vả đến vậy sao?” Tống Đàm tròn mắt kinh ngạc.
“Không phải!” Tăng Hiểu Đông xua tay. “Ruộng thực nghiệm của tôi nằm ngay bên đường, tôi sợ có người đến hôi của phá hỏng luận văn của mình nên mới phải trông chừng. Khổ nhất là Tề Lâm! Hồi đó bốc thăm chia ruộng, cậu ta xui tận mạng, dính ngay miếng đất cạnh viện chăn nuôi. Một bên là mạ xanh mơn mởn, bên kia là lũ cừu ‘be be’ suốt ngày, cô bảo cậu ta không sợ mới lạ, ha ha ha…”
Anh ta vừa kể vừa khoa tay múa chân, mặt mày hớn hở, khiến người nghe cũng như hòa mình vào câu chuyện.
Thao Dang
Tống Đàm thử tưởng tượng cảnh đó, thấy đúng là buồn cười thật.
Giáo sư Tống thì không nhịn được, tiếp tục ăn đào, ăn càng nhiều thái độ càng chân thành: “Chúng tôi quen rồi, không cần phải sắp xếp ở nhà ai đâu. Thời tiết này trải chiếu dưới đất ngủ cũng chẳng sao cả.”
“Bọn tôi có chuẩn bị tấm xốp lót sẵn rồi, hoặc nếu phiền thì nhờ cô Tống dẫn bọn tôi đi mua mấy cái giường lưới sắt.”
Tống Đàm: … Đâu cần khổ vậy chứ!
Cô thở dài: “Nếu mọi người không ngại thì nhà tôi còn một phòng trống, để tôi kéo mấy cái giường cũ qua, trải thêm chiếu cỏ, mọi người tạm ngủ tạm vậy nhé.”
Hồi đó không nỡ vứt mấy cái giường cũ (thật ra là không chịu nổi Ngô Lan lải nhải), bây giờ mới thấy quyết định đó sáng suốt làm sao.
“Có giường! Có chiếu cỏ!”
Hai chàng trai trẻ phấn khích ra mặt: “Tuyệt quá rồi!”
Nhìn vẻ mặt rạng rỡ của họ, Tống Đàm bỗng thấy… oan ức như thể mình là một bà chủ keo kiệt vậy.
Ba người đàn ông thì dễ sắp xếp, nhưng còn Yên Nhiên, con gái một mình…
Tống Đàm nghĩ ngợi rồi nói: “Yên Nhiên, nếu cô không ngại thì ở nhà thím Liên Hoa, người đang giúp việc cho nhà tôi nhé! Nhà thím ấy chỉ có thím và mẹ chồng thôi, cô có thể ở đó.”
Ở lâu dài thì một tháng vài trăm tệ là dư dả.
Là con gái, Yên Nhiên vẫn hơi e dè khi phải ngủ dưới đất, thậm chí cô còn chuẩn bị thêm hai lớp xốp lót, chỉ chờ mọi thứ sẵn sàng là gửi qua liền.
Giờ có phòng đàng hoàng để ở thì còn gì bằng.
Ngồi ở ghế phụ, Yên Nhiên lén nhìn Tống Đàm một cái, do dự hồi lâu cuối cùng không nhịn được hỏi: “Nhà cô thuê người làm hết mọi việc à? Cô dùng loại kem chống nắng gì thế? Loại vật lý hay hóa học? Giới thiệu cho tôi với!”
Tống Đàm: …
Cô đành thật thà trả lời: “Có thuê người, nhưng nhà tôi cũng làm vài việc lặt vặt, cha mẹ tôi đâu có ngồi yên được.”
“Với lại, bây giờ trong thôn chẳng còn ai, thiếu người mà.”
Còn chuyện thuê người ở thôn bên… Thôi đi, thôn mình còn chẳng có người, chẳng lẽ thôn bên lại là ‘thôn nhà giàu’ với đầy đủ nhân công chắc?
Ai mà chẳng như ai!
“Còn chống nắng á… Tôi trời sinh vậy thôi, chẳng bôi gì cả.”