Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 516: Rắc rối của Lục Xuyên.

Cập nhật lúc: 2025-02-16 17:20:08
Lượt xem: 261

Giờ thì hay rồi!

Chị Vương một mặt cảm thấy bà nói có lý, mặt khác lại không nỡ từ bỏ sự theo đuổi và cám dỗ của chuyện lập gia đình.

Bà ấy cũng không trách Lục Tĩnh lo chuyện bao đồng, nhưng do ở gần nhau, ngày nào cũng chạy sang gõ cửa, tâm sự kể khổ, nói về những điều lấn cấn trong lòng... Bảo từ chối thì không nỡ, bảo đồng ý thì lại do dự… Quả thật khiến Lục Tĩnh phiền không để đâu cho hết!

Hết cách, bà đành mượn cớ công việc bận rộn, tăng ca để trốn sang nhà con trai.

Nhưng con trai bà lại là một người kiệm lời, cả ngày ngoài việc chăm cây cối, dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn, gõ chữ… thì gần như không ra khỏi cửa!

Nghĩ đến đây, bà càng thêm bực bội:

“Con nói xem, cứ ru rú trong nhà mãi thế này, ra ngoài đi dạo một chút có được không?”

Lục Xuyên thở dài:

“Mẹ, dạo này con hơi nhạy cảm, không khí bên ngoài không tốt, hít thở khó chịu lắm.”

Trước đây không cảm nhận rõ ràng lắm, nhưng gần đây mỗi lần ra ngoài, cảm giác này càng rõ hơn, như thể không khí cũng đầy tạp chất. Nhưng giữa trời nóng thế này mà đeo khẩu trang thì lại chẳng thoải mái chút nào.

Còn cả làn da của anh nữa, trước đây vì ít ra nắng nên da vốn trắng sẵn, nhưng không đến mức trắng đến dọa người thế này! Chỉ cần đi qua bụi cây mà bị cành lá cọ nhẹ một chút thôi là đã hằn lên một vệt đỏ…

Thao Dang

Chuyện này khiến anh càng thêm khó chịu.

Nhưng Lục Tĩnh lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ gật đầu:

“Cũng đúng, năm nay không khí ở thủ đô tệ thật… bao nhiêu bụi cát. Cũng may ở nhà còn có hệ thống lọc không khí, đỡ hơn chút.”

Dứt lời, bà không nhắc đến chuyện ra ngoài nữa mà chuyển chủ đề:

“Không ra ngoài thì thôi, nhưng ít nhất cũng nên lên mạng nói chuyện với người ta chứ!”

“Mẹ không hối con kết hôn, nhưng vấn đề là con cứ ru rú ở nhà mãi, thế thì làm sao quen ai được? Không kết hôn thì ít nhất cũng yêu đương đi! Bây giờ có nhiều cô gái cũng chẳng muốn đăng ký kết hôn, chỉ muốn hẹn hò thôi đấy.”

“Con cứ nói chuyện thử xem, mẹ không ép con cưới sinh, nhưng cứ ở lì trong nhà không tiếp xúc xã hội chút nào thì cũng không hay.”

Lục Xuyên vừa mở hộp đồ trên tay, bên trong có hai thùng y hệt nhau, mở ra thì thấy toàn là những trái đào xanh lớn, được bọc đệm mút cẩn thận, trông tươi rói.

Nghe mẹ nói vậy, anh đáp bằng giọng bình thản:

“Con tự sống rất tốt, hiện tại không có nhu cầu cũng chẳng có hứng thú yêu đương.”

Lục Tĩnh cạn lời.

Bà nghĩ nghĩ một lúc, không nhịn được liếc mắt nhìn con trai đầy nghi ngờ:

“A Xuyên à… mẹ vẫn luôn không tiện hỏi… nhưng con là đàn ông trưởng thành, tuổi này rồi… có phải có vấn đề gì không dám nói với mẹ không?”

“Nếu thật sự có… thì thôi, mẹ không thúc ép con nữa. Dù sao sống tốt là được, mấy vấn đề nhỏ nhặt đó cũng chẳng đáng lo… Haizz, vậy đi!”

Lục Xuyên: …

Vành tai trắng nõn của anh lập tức đỏ bừng, không nhịn được quay đầu lại, bất đắc dĩ nhìn mẹ:

“Mẹ!”

Ngay sau đó, anh vô thức nhớ đến lọ thuốc khó uống kia, rồi cả những giấc mơ nóng bỏng đầy dây dưa trong đêm…

Khụ!

Tóm lại, cơ thể anh hoàn toàn khỏe mạnh, không cần phải bồi bổ gì thêm, nên sau cùng cũng chẳng uống tiếp nữa.

Lúc này, Lục Tĩnh lại cố tình lảng sang chuyện khác, bà ghé mắt nhìn chiếc thùng to nhất còn lại:

“Cái này là gì vậy?”

Lục Xuyên mở ra, không khỏi sững sờ.

Chỉ thấy hộp được chia thành hai ngăn, một bên chứa đầy những túi hạt dẻ gai cỡ vừa, các gai nhọn hoắt bị ép sát vào nhau bởi lớp bìa cứng nhưng vẫn xanh mướt. Lẫn giữa đó là vài chiếc lá dài mỏng với mép lá có răng cưa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-516-rac-roi-cua-luc-xuyen.html.]

Bên còn lại là một túi đậu nành được bọc kỹ lưỡng.

“Ôi chao!” Lục Tĩnh không giấu được vẻ vui mừng:

“A Xuyên, chuyện con cứu người lần đó, mẹ vẫn không đồng tình. Nhưng cô bé kia thật sự đáng để cứu! Nửa năm nay nhà có gì ngon cũng không quên gửi cho con… Con xem, chu đáo biết bao!”

Vừa nói, ánh mắt và khóe miệng cô cũng lộ ra vẻ mềm mại:

“Nói xem, lúc trước sao con không phải con gái nhỉ? Nuôi con gái mới đáng yêu làm sao!”

Lục Xuyên đã quen với mấy câu này rồi, trực tiếp bỏ qua luôn.

Anh chỉ hỏi thêm: “Mẹ, lần trước cô ấy gửi một cái chiếu cỏ, con thấy rất thoải mái. Mẹ có muốn không? Nếu muốn, con mua cho mẹ.”

Lục Tĩnh khoát tay: “Không cần con mua. Mỗi tháng con chẳng chuyển tiền cho mẹ sao? Mẹ cũng có lương của mình.”

Vừa nói bà vừa tò mò nhìn mấy gói hạt dẻ: “Là sợ gửi hạt dẻ non qua đây không còn tươi nên mới làm thế này à? Đúng là chu đáo... Mau mau, kéo đâu rồi? Mẹ mấy năm rồi chưa được ăn hạt dẻ non, chắc chắn ngọt lắm!”

---

Cuộc thu hoạch đào diễn ra rầm rộ, cuối cùng cũng kết thúc sau ba ngày.

Tống Đàm nhìn số tiền chuyển khoản xác nhận không sai sót, nước mắt lưng tròng vẫy tay tạm biệt ông chủ Tiền, sau đó lập tức triệu tập cuộc họp gia đình.

“Số tiền này, chúng ta dùng vào việc gì?”

“Còn phải hỏi sao?!” Ngô Lan và Tống Tam Thành không chút do dự: “Trước tiên trả nợ cho thôn đã! Trả chưa hết thì trả trước một phần.”

Số tiền thuê núi vẫn còn thiếu, ôi chao, cảm giác nợ nần đúng là quá khó chịu!

Trương Yến Bình không khỏi thán phục quan niệm về tiền bạc của họ, lập tức xua tay: “Không được không được, tuyệt đối không được!”

“Đàm Đàm, chẳng phải em sắp khai thác khu núi hoang sao? Tiền của thôn cũng chưa đòi gấp, bên này cứ khai hoang trước đã, sau này tiền sẽ chảy vào không ngừng, lúc đó em muốn trả thế nào thì trả.”

Tần Quân cũng gật đầu: “Tôi cũng đồng ý.”

“Khi đó hợp đồng ghi thời hạn gần nhất cũng là sáu tháng. Giờ đào đã thu hoạch xong, tiếp theo không có việc gì quá gấp, vẫn nên nhanh chóng lên kế hoạch cho khu đất trên núi.”

“Bây giờ đã là tháng bảy, có một số thứ mùa thu là phải bắt đầu trồng rồi.”

Tống Đàm thở dài: “Em cũng nghĩ thế.”

Trước khi bán đào, cứ tưởng số tiền này dư dả lắm, đến khi bán xong mới thấy, chỗ cần tiêu tiền nhiều quá, chẳng khác gì muối bỏ biển.

Nhưng mà, bọn họ không có kênh nào quen biết chuyên gia quy hoạch rừng núi, đành phải trông chờ vào bí thư Tiểu Chúc.

Đúng lúc đó, điện thoại của Quách Đông gọi tới.

“Đào nhà cô bán xong rồi à? Tôi vừa thấy ông chủ kia đi rồi.”

“Đúng vậy.” Tống Đàm tò mò: “Cô muốn mua đào à?”

“Mua cái gì mà mua!” Quách Đông gấp đến mức không chịu nổi: “Mau hái kim anh tử đi! Tôi sắp bị khách quen giục đến c.h.ế.t rồi!”

Lo thu hoạch đào cả tuần, bên cô ta không có ai hái kim anh tử, mà vừa hay dạo này lại mới chuyển hiệu thuốc, các loại dược liệu cần dự trữ, còn phải kiểm tra chất lượng từng loại, nhân tiện giao tiếp lại với khách hàng cũ… Bận tối mắt tối mũi!

Nếu không, Quách Đông đã tự xách giỏ đi hái từ lâu rồi.

Giờ cô ta chẳng mong gì khác, chỉ mong hôm nay có thể gom đủ một lô dược liệu để còn thức đêm nấu cao thuốc.

Tống Đàm cũng thấy áy náy, giá cả đã thương lượng xong, nhưng nhân lực lại không đủ, đúng là làm chậm trễ việc của người ta.

“Tôi sẽ sắp xếp ngay!”

Kim anh tử không nhiều, chỉ mất một hai ngày là xong. Chỗ quả này ít đến mức thậm chí không cần dùng lò sấy, chỉ cần một cái bếp than là hong khô được.

Chỉ có Trương Yến Bình là nóng lòng và hào hứng nhất, cũng giục Tống Đàm:

“Mau lên, dược liệu đến tay, em kiếm tiền anh cũng kiếm tiền. Bên anh nhiều khách nam lắm, ai mà chẳng có nhu cầu!”

Loading...