Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 511: Lão Chúc hộc m.á.u rồi!

Cập nhật lúc: 2025-02-16 17:19:56
Lượt xem: 227

Tiểu Tề: …

Thật kỳ quặc, nhưng cũng có lý.

Anh ta vừa định gật đầu thì thấy lão Chúc lại không nhịn được thở dài:

“Bốn thùng mà không khoe ra, chẳng khác nào mặc áo gấm đi đêm!”

Tay Tiểu Tề khẽ run lên, nhưng cuối cùng vẫn giữ được bình tĩnh, chỉ đưa quả đào đã rửa sạch tới trước mặt lão Chúc, hiếm khi đùa một câu:

“Đào đêm, ông ăn thử một quả không?”

Lão Chúc cũng cười ha hả, quay đầu lấy một quả nhét vào tay anh ta:

“Cậu cũng ăn đi, nhanh lên, nếm thử xem nào! Lần sau có hàng chuyển phát nhanh, nhớ chạy nhanh chút đấy!”

Tiểu Tề bật cười: “Ông yên tâm!”

Nói xong, anh ta cắn một miếng!

Đừng nói đâu xa, thực ra lão Chúc nhìn quả đào này cũng có hơi chột dạ, tuổi tác lớn rồi, răng cỏ không tránh khỏi có chút vấn đề, mà quả đào này lại trông vừa xanh vừa giòn, cắn xuống chắc chắn là sướng răng!

Lão Chúc lựa một góc độ thích hợp, cẩn thận dùng răng bên cạnh cắn thử một miếng, vừa nhai một chút, ánh mắt lập tức sáng rỡ!

Bên này, Tiểu Tề đã chóp chép nhai xong một miếng lớn, vẻ mặt cả người như đang bay bổng.

Thế nhưng, còn chưa kịp nói gì thì bên ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng “rầm”, có người trực tiếp đẩy cửa xông vào.

“Lão Chúc! Lão Chúc! Đào của tôi đâu?!”

“Đúng! Lão Chúc, đừng có trốn! Tôi biết ông có bốn thùng!”

“Lão Chúc! Lão Chúc…”

Tim Tiểu Tề khẽ giật thót.

Anh ta vô thức nhìn về phía lão Chúc, chỉ thấy ông ấy nhíu c.h.ặ.t mày, vẻ mặt đau khổ, một tay cầm quả đào, một tay bụm miệng.

Đến khi đám người ùa vào trong nhà, lão Chúc run run mở bàn tay ra. Dưới ánh đèn sáng choang trong phòng khách, một vệt đỏ chót hiện ra vô cùng rõ ràng!

“Ối giời ơi!” Ông lão dẫn đầu, định vào kiếm đào ăn chùa, giật nảy mình: “Lão Chúc, sao ông lại hộc m.á.u rồi?!”

“Cái gì? Hộc m.á.u à?!”

“Lão Chúc sao thế?”

“Mau mau mau, gọi bác sĩ đi!”

“Nhanh lên, gọi điện thoại ngay…”

Thao Dang

Mọi người lập tức xúm lại, bận rộn hết cả lên.

Mà Tiểu Tề thì vẫn nắm c.h.ặ.t nửa quả đào, thần sắc đờ đẫn, bởi vì ngay khoảnh khắc vừa rồi, lão Chúc còn nháy mắt với anh ta một cái…

“Tiểu Tề, sao còn đứng đực ra thế? Mau gọi bác sĩ đi chứ!”

Mãi đến khi có người đẩy một cái, Tiểu Tề mới hoàn hồn lại.

Anh ta giả vờ tìm điện thoại, vội vàng chạy vào trong nhà. Lúc quay đầu lại, quả nhiên thấy lão Chúc liếc mắt ra hiệu cho mình, lúc này trong lòng mới yên tâm, lập tức chui vào phòng chứa đồ.

Rồi nhanh chóng lôi bốn thùng đào vừa nhét cả vào tủ lạnh ra, lẳng lặng đè dưới đống thùng gạo, mì, quà biếu các loại.

Động tác nhanh nhẹn, không hổ là nhân tài được tuyển chọn kỹ lưỡng mới có thể lên núi!

Sau đó, anh ta vừa nhai chóp chép nửa quả đào còn lại, vừa tận hưởng một cách vô cùng thỏa mãn.

Chờ đến khi thấy thời gian đã đủ, anh ta mới đi ra ngoài, sau đó căng thẳng nói:

“Tôi vừa gọi bác sĩ rồi, họ nói sẽ tới ngay, nhưng trước hết ông Chúc phải nằm yên tĩnh, không được cử động.”

Nghĩ một lát, anh ta bổ sung thêm:

“Bác sĩ bảo có lẽ không sao, chắc do thời tiết dạo này khô quá.”

Lão Chúc cũng khẽ há miệng, run rẩy giơ tay nói:

“Về đi… về hết đi…”

Có lẽ vì vừa mới hộc m.á.u, khí lực suy yếu, giọng ông ấy nói cũng là lạ.

Mọi người lướt mắt nhìn quả đào còn nửa trên tay lão Chúc, lúc này không khỏi cảm thấy hối hận.

Có phải bọn họ vừa rồi tới quá khí thế, làm ông ấy hoảng sợ?

Nhưng mà lần trước, khi lão Chúc tranh giành với bọn họ, khí thế còn ghê gớm hơn cơ mà…

Mọi người vừa xấu hổ vừa lúng túng, chần chừ một hồi, cuối cùng thấy lão Chúc vừa hộc m.á.u xong mà còn phải run rẩy đứng lên tiếp đón, không khỏi tự giác lủi ra khỏi cửa.

Đến khi mọi người vừa ra khỏi nhà, lão Chúc lập tức bật dậy khỏi ghế, không nói hai lời lao ra cửa, còn kêu Tiểu Tề:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-511-lao-chuc-hoc-m-a-u-roi.html.]

“Mau mau mau! Cài then cửa lại!”

Vừa nói, ông ấy vừa “phụt” một tiếng, nhả ra một thứ gì đó từ miệng.

Tiểu Tề nhìn kỹ, không khỏi sững sờ: “Răng ông rụng rồi?”

“Rụng răng có gì to tát đâu…”

Lão Chúc nói chuyện hơi gió lọt qua kẽ răng: “Tầm tuổi tôi rồi, không rụng mới lạ đấy!”

Ông ấy nhanh nhẹn nhét quả đào vào tay Tiểu Tề:

“Giúp ta cắt nhỏ ra đi!”

Vừa nói xong, ánh mắt lại không nhịn được mà dán c.h.ặ.t vào quả đào:

“Đào này ngon quá đúng không, Tiểu Tề? Đúng là cháu gái ta, bên ngoài mấy người kia chắc cũng nếm được vị rồi, chắc chắn thấy một thùng không đủ chia, hừ, mơ đi!”

Haizz, tuy răng cửa bị gãy một cái, nhưng được độc chiếm tận bốn thùng đào, làm sao mà không vui cho được?

Lão Chúc ăn uống ngon lành, miếng đào được cắt sẵn bỏ vào bát nhỏ, chưa được mấy miếng đã ăn sạch trơn, sau đó lại trách Tiểu Tề:

“Cậu không phải đã rửa ba quả cho ta rồi sao, sao mới cắt có một quả vậy?”

Tiểu Tề khó xử nhìn đồng hồ:

“Nhưng mà đã giữa trưa rồi, cơm trưa…”

Lão Chúc lại cắn một miếng đào trên tăm, mắt trợn to:

“Thế bảo cậu đừng ăn đào bây giờ, trưa phải ăn cơm đàng hoàng, vậy cậu làm gì đấy?”

Tiểu Tề: …

Anh ta nhìn quả đào cuối cùng trong ba quả của mình, lặng lẽ bưng bát trở lại bếp.

Trong phòng khách, lão Chúc nhìn quả đào vừa hào phóng tặng cho Tiểu Tề trên bàn, ánh mắt không kìm được lộ ra một tia đau lòng.

Đào này ngon quá đi mất, thật muốn lén lút ăn cho đã đời!

Nhưng chợt nghĩ lại: Ông có tận bốn thùng! Chỉ mình ông có bốn thùng!

Thế là tâm trạng lại vui vẻ trở lại.

Ông ăn uống thỏa thích bên này, bên kia đám bạn già nghe nói ông đến trưa còn chưa ăn cơm, không khỏi căng thẳng hơn.

“Kỳ lạ, sao không thấy bác sĩ qua thăm?”

“Nhưng mà ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, có khi nào bệnh tình…”

“Không thể nào, chẳng phải vẫn luôn làm kiểm tra sao?”

“Có gì đâu!” Lão Chu hừ một tiếng, rất xem thường đám già đầu óc càng ngày càng kém minh mẫn này:

“Mọi người nói xem, ai trong số chúng ta ăn cơm trưa rồi? Đào này chẳng phải đủ no bụng sao?”

Bọn họ đều được chia đào từ sáng sớm, không như lão Chúc bị phân tâm vì bận trả lời tin nhắn trên mạng xã hội, bọn họ đã chén mất hai ba quả từ lâu…

Giờ thì hết sạch rồi, thế là mới sốt sắng tìm đến đây.

Lão Chu cười lạnh:

“Tôi đoán, chắc chắn chúng ta bị lão Chúc lừa rồi! Lão căn bản chẳng có chuyện gì cả!”

“Không đúng lắm…” Có người vẫn bình tĩnh phân tích:

“Lúc chúng ta đến bất ngờ, lão không thể nào biết trước mà diễn kịch được, hơn nữa m.á.u me rõ ràng như vậy, chúng ta không phải chưa từng thấy m.á.u, chắc chắn là thật.”

Lão Chu: …

Lão ta cạn lời trong chốc lát, chỉ có thể bào chữa:

“Chẳng lẽ không thể là… cắn trúng lưỡi gì đó sao?”

Cái này… nghe cũng hợp lý.

Cắn trúng lưỡi thì đúng là không ăn cơm được, chẳng lẽ nói đào vẫn còn nguyên?

Ôi chao!

Cả đám tinh thần phấn chấn, xoa tay nóng lòng muốn thử, sau đó nhìn nhau một cái, đồng loạt bày ra vẻ mặt lo lắng:

“Chúng ta qua thăm lão Chúc chút đi!”

“Đúng vậy, phải qua xem thử!”

“Lão Ngô, trước đây ông giỏi nhất là do thám, nhiệm vụ tìm đào giao cho ông đó!”

“Còn cả Tiểu Tề nữa, bị lão Chúc dạy dỗ lợi hại quá, lát nữa tôi sẽ giả bộ không khỏe, khiến cậu ta mất tập trung…”

Loading...