Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 510: Người trẻ làm việc phải chu toàn.
Cập nhật lúc: 2025-02-15 01:44:26
Lượt xem: 312
Lão Chúc cúp điện thoại, trong lòng bồn chồn, cuối cùng vẫn không nhịn được cơn giận, cầm c.h.ặ.t điện thoại rồi vội vã chạy ra ngoài.
Cái cậu Tiểu Tề này, trẻ khỏe thế kia, sao mà đi lấy mấy quả đào lâu vậy chứ?
Vừa nghĩ, ông vừa tiện tay lướt vòng bạn bè trên điện thoại. Rất tốt, xem ra lão Chu cũng chưa lấy được đào.
Hừ, mấy tên mặt dày này, suốt ngày sai bảo cháu nội nhà ông như đúng rồi, chẳng lẽ nhà mình không có con cháu chắc?
Nhưng nghĩ lại thì... ha! Đúng là ta đây có bản lĩnh! Mấy đứa nhỏ nhà mình được chào đón thế cơ mà…
Thao Dang
Chỉ vài bước ngắn ngủi, trong đầu ông đã xoắn xuýt hết cả lên, không biết nên tự hào hay khó chịu nữa.
Ngay lúc này, quả nhiên Tiểu Tề xuất hiện phía trước, trên tay ôm bốn thùng đào!
Sau lưng cậu ta, còn có mấy người trẻ tuổi quen mặt, nhưng mỗi người chỉ ôm một thùng đào.
Lão Chúc lập tức phấn khởi: Xem đi, xem đi!
Ông nói có sai đâu chứ?!
Cháu gái ruột vẫn cứ là cháu gái ruột!
Ông vội vàng bước tới hai bước: "Tiểu Tề à, mau, mau mở một thùng ra để ta chụp ảnh cái đã!"
Tiểu Tề bất đắc dĩ đứng lại, thoăn thoắt xé lớp băng dính trên thùng. Ông cụ Chúc đã sẵn sàng cầm điện thoại, "tách" một tiếng chụp ngay một tấm, dù miếng bọc xốp vẫn chưa bóc, nhưng điều đó không ngăn được ông nheo mắt, cau mày, đưa điện thoại ra xa một chút rồi lạch cạch gõ chữ:
[Cháu gái gửi đào từ xa về. Đây là tấm lòng hiếu thảo của con trẻ, không thể từ chối.]
Kèm theo một icon mặt cười màu vàng tiêu chuẩn.
Sau đó, ông còn chưa thỏa mãn, tiếp tục giơ điện thoại ra xa hơn, nheo mắt lại đến mức sắp thành một đường chỉ.
"Không tệ! Tiểu Tề, ta đăng thế này được chứ?"
Miệng thì hỏi anh ta, nhưng tay đã nhanh chóng ấn nút gửi đi mất rồi.
Tiểu Tề nhìn icon mặt cười vàng chói mà bất lực: Bao giờ mấy cụ lớn tuổi mới chịu hiểu rằng, cái mặt cười này có thể mang nghĩa bất lực, cạn lời, thậm chí là chế giễu... nhưng tuyệt đối không phải biểu tượng của một nụ cười bình thường nhỉ?
Dù sao thì, lão Chúc đã tiên phong đăng bài, giờ ông cười tít mắt, ôm luôn một thùng đào trong tay.
Tiểu Tề còn định cản: "Để cháu..."
"Đi đi đi!"
Lão Chúc xua tay đuổi anh ta: "Một thùng đào bé xíu thế này mà ta còn không ôm nổi à? Còn ba thùng kia, cậu lo đi! Mau mau, hôm nay may mà có cậu chân tay lanh lẹ, lát nữa ta với cậu ăn trước!"
Tiểu Tề nhớ tới bát chè tuyết nhĩ hôm trước, vô thức nuốt nước miếng, trong lòng như có mèo cào.
Anh ta muốn hỏi quá, cái lọ tương ớt hôm trước gửi đi, liệu có thể xin lại WeChat của chủ shop được không?
Chỉ cần ngửi thôi, anh ta đã có thể ăn hai bát cơm trắng rồi, đúng là quá thơm!
Còn về lão Chúc… Với cái thể chất dễ nóng trong của ông, biết rõ ăn cay sẽ gây trĩ mà vẫn không kiềm được, ăn nửa chai một lúc!
Tất nhiên, cuối cùng không bị trĩ cũng là một điều đáng mừng ngoài dự kiến, nhưng quan trọng là… cái vị đó phải ngon cỡ nào chứ?!
Trên núi ăn uống tuy thanh đạm, tốt cho sức khỏe, nhưng với người quen ăn đậm vị như Tiểu Tề, cứ thấy nhạt nhẽo sao sao ấy.
…
Bước vào nhà, làn gió xuyên qua hành lang mát rượi, khiến cả ông già lẫn thanh niên đều thấy khoan khoái dễ chịu.
"Nóng thế này, sao con bé không gửi hàng đông lạnh nhỉ? Đào chạm vào còn thấy ấm ấm đây này."
Giờ Lão Chúc không còn là người như trước nữa.
Trước kia ông ăn uống chẳng hề kén chọn, táo siêu thị ba đồng một cân hay ba mươi đồng một cân, ông thấy cũng chẳng khác nhau mấy, còn chửi phí tiền.
Thế mà bây giờ, thời gian vận chuyển nhanh nhất từ tỉnh Ninh đến thủ đô chỉ mất một ngày rưỡi, ông cũng không chịu nổi, còn muốn thêm cả dịch vụ đông lạnh…
Tiểu Tề lấy hai quả đào ra, bóc lớp bọc xốp: "Đây là đào giòn, để cháu cắt miếng cho ông nhé."
"Cắt gì mà cắt!"
Lão Chúc khoát tay: "Răng ta còn chắc lắm! Hồi trước ta gặm xương bò răng còn cạp cạp, lẽ nào giờ lại không gặm nổi một quả đào? Đừng có coi thường ta!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-510-nguoi-tre-lam-viec-phai-chu-toan.html.]
Tiểu Tề cạn lời: Ông tự nói là "hồi trước" đấy nhé, bây giờ với hồi trước là hai chuyện khác nhau hoàn toàn mà…
Nhưng mà người già trẻ con tính khí đều như vậy, cuối cùng anh ta vẫn phải ừ một tiếng, rồi cầm hai quả đào đi rửa.
Lão Chúc thì chẳng buồn nhờ người khác, tự tay nhét hết số đào vào tủ lạnh. Đang làm thì chợt sực nhớ ra, quay đầu nói:
"Thứ này chắc chắn ngon lắm, một quả không đủ đâu nhỉ? Tiểu Tề, rửa thêm bốn quả nữa đi, mỗi người mình ăn ba quả!"
Ôi chao, nếu không phải có hẳn bốn thùng đào, ông còn tiếc chẳng dám ăn đấy!
Tiểu Tề thì đúng là ăn được, nhưng mà...
"Đào này to quá, một tiếng nữa là đến giờ ăn trưa rồi, hay mình ăn một quả trước, nếm thử xem sao?"
"Tích tiểu thành đại mới có thể ăn lâu dài, để dành mà thưởng thức chứ."
Lão Chúc không vui: "Đào ăn hết thì bảo Tiểu Quân gửi thêm một thùng nữa, sợ gì chứ. Với lại, con bé gửi đồ về, có lần nào ông nhịn được mà chỉ ăn một món thôi?"
"Mau lên, đi rửa đi."
Tiểu Tề: … Cũng đúng nhỉ.
Bất đắc dĩ, anh ta đành xách giỏ đi rửa đào sạch sẽ. Đang phân vân không biết có nên gọt không, lại bị lão Chúc giục giã.
Đến khi quay lại phòng khách, chỉ thấy lão Chúc đang cười tít mắt, lướt điện thoại. Đoán chừng dưới bài đăng trong vòng bạn bè hẳn đã có vô số bình luận rồi nhỉ?
Quả nhiên là rất nhiều bình luận.
Lão Chu: [Tiểu Quân làm sao vậy? Tôi cũng có lương hưu mà, sao chỉ gửi cho tôi một thùng, còn gửi ông bốn thùng?]
Lão Trịnh: [Mọi người đều nhận được rồi à? Tôi còn đang ở ngoài, đợi về đã.]
Lão Ngô: [Răng tôi không tốt, bác sĩ dặn không được cắn trực tiếp, bảo là nếu không sau này phải đeo cả bộ răng giả. Chỉ có thể gọt ra ăn thôi.]
Chúc Quân: […]
Dưới bài đăng còn một đống bình luận nữa, hầu hết đều là "ông nội" của Chúc Quân.
Lão Chúc nhìn chằm chằm dãy dấu lửng kia, suy tư một lúc, rồi nhịn không được hỏi Tiểu Tề:
"Tiểu Quân đăng dấu chấm lửng là có ý gì? Là muốn nói chuyện này dài lắm? Hay muốn bỏ qua không nói?"
Tiểu Tề: …
Anh ta nhìn bài đăng và mớ bình luận phía dưới, kết hợp lại, nhanh chóng suy luận ra ý nghĩa, bất đắc dĩ đáp:
"Cháu đoán ý cô ấy là, ông đăng thế này lên vòng bạn bè, bên đó cô ấy sẽ khó xử lắm đấy."
Chứ còn gì nữa!
Lúc này, bí thư Tiểu Chúc điện thoại nhận không kịp, từng cuộc gọi tới, lời thoại đều na ná nhau.
[Ông Chu đối xử với cháu tốt thế nào, Tiểu Quân còn nhớ không?]
[... Trước kia còn dẫn cháu đi chơi, thế mà giờ chỉ gửi cho ông một thùng thôi sao...]
[Tiểu Quân à, nếu lương không đủ tiêu thì cứ nói với ông nội một tiếng…]
Cái đám ông già này!
Cô cắn răng nghiến lợi với ông nội ruột của mình, rồi lại phải nói khéo với các "ông nội" khác, bận rộn hồi lâu mới thở phào một hơi.
...
Mà ở thủ đô, lão Chúc cũng có chút chột dạ.
Nhưng vẫn gắng gượng nói cứng: "Người trẻ làm việc phải chu toàn. Chuyện này có thể trách ông được sao?"
Tiểu Tề tò mò: "Vậy có phải ông định bảo Chúc bí thư gửi thêm bốn thùng cho mỗi người kia không?"
"Nhảm nhí!"
Lão Chúc trừng cậu: "Con bé là cháu ruột của ông, mấy người đó đừng hòng chiếm lợi! Có tiền thì sao? Có tiền cũng không mua được tấm lòng hiếu thảo của cháu gái ông!"
"Nó đáng ra nên gọi điện cho ông trước, bảo ông chỉ chụp một thùng thôi, không chụp bốn thùng, đó mới gọi là làm việc chu toàn!"