Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 507: Cuối cùng cũng được ăn đào rồi!
Cập nhật lúc: 2025-02-15 01:44:20
Lượt xem: 271
Tiểu Giang: …
Anh ta muốn nói gì đó, nhưng rồi nhớ tới nhiệm vụ livestream hôm nay, đành ngồi xuống, rót cho trợ lý nửa cốc nước trà nữa.
Sau đó, hai người cầm cốc trà, ngồi trên ghế, hồi tưởng lại bữa ăn vừa rồi, một bữa màn thầu chấm tương thơm ngon, thoả mãn đến mức cả hai đều thả lỏng người, cảm giác hạnh phúc tràn đầy.
Vì vậy, khi nhấp một ngụm trà…
A!
Nước trà mang theo chút đắng nhè nhẹ, nhưng khi trôi xuống cổ họng lại trở nên mượt mà dịu nhẹ, sau đó dâng lên vị ngọt thanh mát, lan toả trong miệng, khiến cả lời nói dường như cũng trở nên thơm tho…
Hai người không kìm được mà híp mắt lại, thân thể đang ngồi ngay ngắn cũng trượt xuống ghế một chút, tư thế ấy chẳng khác nào mấy ông bác đang lim dim trên ghế mây dưới gốc cây đầu ngõ!
“Ngon thật đấy…”
Cả hai đồng thanh cảm thán.
Bình luận trực tiếp:
[Không biết nói gì, nói chung cả tối nay tôi toàn câm nín]
[Hiểu rồi, tôi đi mua trà đây]
[Tiểu Giang, cậu cứ đứng yên đó, tôi đi mua hẳn hai cân trà]
[Đệch, một vạn một cân à?!]
[Thế nên tôi mua hai túi trà lọc về]
[Bình thường Tiểu Giang giới thiệu hàng có bao giờ nhiệt tình vậy đâu]
[Tiểu Giang, cậu nhớ hôm nay là livestream đánh giá sản phẩm chứ? Đánh giá thì phải có ưu, có nhược điểm, sao cậu toàn khen ngon với ngon thôi vậy?!]
[Kệ đi, có 50 tệ thôi mà, tôi chịu được!]
[Đáng ghét, phải đủ 1000 tệ mới được miễn phí ship! Không miễn phí ship thì còn gì là linh hồn mua sắm chứ!]
[Vẫn nên mua thôi, đây là giao hàng qua Feng Feng Express, miễn phí ship chắc người bán lỗ nặng mất]
[Chuẩn, nếu thứ này thực sự ngon như Tiểu Giang nói, giá thế này chắc chỉ là để kiếm tiếng mà thôi]
Một cốc… không, nửa cốc trà chưa uống được mấy ngụm, cảm giác thư thái như lão đại gia chỉ kéo dài chưa đến hai phút, Tiểu Giang và trợ lý đã không kìm được mà uống cạn sạch, sau đó trông mong đổ thêm nước vào cốc.
Nhưng đến lần pha thứ hai, hương thơm và màu sắc đã nhạt đi nhiều.
Nhìn dòng bình luận cuồn cuộn trong phòng livestream, Tiểu Giang hơi ngại ngùng:
“Cái này… khụ… hôm nay chủ yếu là… là…”
Anh ta lưỡng lự hồi lâu, quay sang thấy cả đội ngũ phía sau ống kính ai nấy đều mặt đen sì, cũng chẳng biết nói gì tiếp, đành nhanh chóng chuyển chủ đề bằng cách với tay cầm bát tuyết nhĩ ngâm nước bên cạnh, nói:
“Tuyết nhĩ mềm rồi, hay là cắt nhỏ rồi nấu canh luôn nhé!”
“Trong lúc chờ canh nhừ, mình sẽ thử đào!”
Anh ta lục lọi trong thùng: “Đậu đũa khô với dưa chua thì tạm thời không thử, không thì…”
Anh ta xoa bụng, có chút tiếc nuối: “Trong livestream không có gì để ăn kèm với dưa chua cả.”
Bình luận trực tiếp:
[Tiểu Giang, cậu nghe xem cậu đang nói cái gì vậy?]
[Cậu còn ăn nữa à? Hai người đã quất sạch một lọ tương rồi! Còn ăn mỗi người hai cái màn thầu!]
[Uống hết nước khoáng với trà, giờ lại định nấu canh tuyết nhĩ, trong lúc chờ canh chín còn muốn ăn đào… Tiểu Giang, sức ăn của cậu ghê thật!]
[Tóm lại là cậu đã ăn tối rồi hay chưa vậy?]
Khán giả nhìn dòng sự kiện mà cũng cạn lời.
Nhưng chẳng ai phàn nàn cả.
Vì tốc độ chậm rãi này rất thích hợp để họ mở một tab mới, nhảy sang gian hàng trên Taotao Bao, chậm rãi lựa chọn, tính toán, rồi nhấn đặt hàng…
Mười gam tuyết nhĩ không nhiều, dù có cắt bỏ phần gốc thì cũng chỉ được một nhúm nhỏ.
Tiểu Giang dứt khoát bê bếp điện ra, đổ nước khoáng vào nồi, bật lửa lớn nấu.
Bên này, trợ lý bê thùng đào đã gây tranh cãi hôm trước lên, dùng d.a.o rạch lớp niêm phong, bên trong là mười quả đào được gói kỹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-507-cuoi-cung-cung-duoc-an-dao-roi.html.]
“Đầu tiên,” Tiểu Giang nói nghiêm túc, “đào này giá 80 tệ một cân, được miễn phí ship, một thùng 5 cân. Vậy nên chúng ta cần kiểm tra xem có quả nào bị dập, hỏng không.”
Tháo lớp lưới xốp bảo vệ, hai người nhìn chằm chằm vào mười quả đào, dính đầy lông đào lên tay, cuối cùng trợ lý chỉ vào một chỗ nhọn trên quả đào, nói:
Thao Dang
“Chỗ này bị dập một tí.”
“Không sao.”
Tiểu Giang lần này rất thực tế: “Lúc đó trong phần mô tả sản phẩm có ghi rõ, đầu nhọn của đào mỏ quạ này rất dễ bị gãy, nên không có dịch vụ hậu mãi.”
“Tiếp theo, kiểm tra xem có đủ cân không.”
Mười quả đào được đặt lên cân: 2.56kg (1 cân = 0,5 kg).
“Tốt lắm!”
Tiểu Giang tán thưởng: “Cân nặng không thiếu một lạng nào.”
Nhóm sản xuất đứng sau ống kính đã hoàn toàn tê liệt.
Tiểu Giang này rốt cuộc có nhớ lần trước mình cãi nhau với người ta vì cái gì không? Có nhớ vì sao danh tiếng rớt thảm, fan bỏ theo dõi không?
Quan trọng hơn, anh ta có định nhìn lại xem mình đang làm cái gì không?
Nhưng…
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng tự an ủi: Muốn dìm trước thì phải nâng lên đã! Kiên nhẫn, kiên nhẫn!
Sau khi cân xong, Tiểu Giang cũng với vẻ mặt phức tạp cầm lên một quả đào:
“Mọi người cũng biết vụ lùm xùm lần trước rồi. Tôi thật sự không hiểu, loại đào này tại sao có thể bán 80 tệ một cân? Ra siêu thị đầu ngõ chọn bừa, giá cao nhất cũng không quá 11 tệ.”
Vừa nói, anh ta vừa tiện tay rửa đào bằng nước ngâm tuyết nhĩ khi nãy, rồi chủ động chia cho trợ lý một quả.
“Rắc!”
Cắn một miếng, anh ta đờ đẫn.
Trợ lý cũng đờ đẫn.
Nhưng rõ ràng trợ lý tỉnh lại nhanh hơn, chỉ dừng một thoáng rồi lập tức “rôm rốp” gặm xung quanh quả đào, nhét đầy miệng, sau đó chậm rãi, trân trọng nhai kỹ, vừa nhai vừa líu lưỡi:
“Ngon quá ngon quá!!!”
Tiểu Giang c.h.ế.t lặng.
Anh ta từ từ ngồi xuống ghế, nuốt miếng đào trong miệng, rồi nhìn xuống quả đào xanh giòn ngọt trong tay, thấp giọng nói:
“Mọi người à, quả đào này… tôi không thể chỉ dùng lời để đánh giá. Chỉ có thể nói rằng, nếu nó xuất hiện trong trung tâm thương mại hay siêu thị, giá 180 tệ tôi cũng sẵn sàng mua.”
“Thật đấy!”
Anh ta vắt óc tìm từ ngữ, cuối cùng nhận ra sự nghèo nàn và bất lực của ngôn ngữ:
“Tôi chưa từng ăn quả đào nào ngon như thế này!”
“Giờ tôi chỉ hận chính mình…”
Giọng anh ta đã mang theo chút nghẹn ngào:
“Nếu lúc trước tôi có thể bỏ xuống sự kiêu ngạo, làm bài đánh giá trước rồi mới liên hệ với bên bán… liệu bây giờ còn có cơ hội mua thêm 10 thùng không?”
Trợ lý bên cạnh cũng sững sờ.
Cậu ta vội lật điện thoại đưa cho Tiểu Giang, giọng cũng tràn đầy uất ức:
“Anh Giang, cửa hàng kia nói đào đã bị người ta bao trọn rồi, không bán nữa.”
Trợ lý ấm ức sắp khóc, còn sắc mặt Tiểu Giang thì xám ngoét.
Mà trong phòng livestream, dân tình cũng bắt đầu sôi trào.
[Trời ơi! 180 tệ một cân đào tôi không dám mua đâu, Tiểu Giang đúng là có tiền thật]
[Người trước đừng mỉa mai nữa, ý Tiểu Giang là đào này ngon thực sự, rốt cuộc ngon đến mức nào?]
[Tôi chưa từng ăn a a a, đáng ghét, lúc đầu 80 tệ một cân tôi còn cười người ta coi mình như cỏ non, giờ muốn làm cỏ non cũng không đủ tư cách!]
[Tiểu Giang thường xuyên xuống quê ăn trái cây chín cây ngon nhất, còn đăng Weibo khen ngợi… đến anh ta còn nói thế này…]
[Hu hu hu, quả đào này ngon đến mức nào chứ, tôi không dám tưởng tượng, nhưng tôi cũng chưa được ăn…]