Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 506: Livestream đồ ăn và trà.
Cập nhật lúc: 2025-02-15 01:44:18
Lượt xem: 244
Màn thầu sữa được làm rất tinh xảo, mỗi cái chỉ to bằng lòng bàn tay. Tiểu Giang và trợ lý ba miếng đã chén sạch một cái, ăn vừa sướng miệng vừa tiếc nuối.
Đến cuối cùng, sau một trận chiến kịch liệt, trợ lý thành công giành được mẩu màn thầu cuối cùng, hai người cảm giác khẩu vị ngày càng bùng nổ, càng ăn càng thèm. Lúc này mới chợt nhớ ra.
Ơ kìa, tối nay bọn họ định livestream cái gì ấy nhỉ?
Nhìn lại bình luận…
[Thôi xong, không nói nhiều nữa, hoặc là mua sốt, hoặc là gọi đồ ăn ngoài, kiểu gì ví tiền cũng phải chịu trận một lần!]
[Tiểu Giang chẳng nói gì, mà lại như đã nói hết mọi thứ.]
[Ngon đến mức hai ông phải đánh nhau để giành, ý là tôi nhất định phải mua hai lọ chứ gì?]
[Tôi không tin! Tiểu Giang, lần này mà anh dám lừa tôi nữa, tôi nhất định bỏ theo dõi!]
[Hu hu hu, dân nghèo rơi lệ, sao mà đắt thế này…]
Tiểu Giang: …
Trợ lý: …
À… bọn họ vốn định livestream mở hộp và đánh giá sản phẩm.
Thôi được rồi, đã đến nước này thì cứ mặc kệ vậy.
Tiểu Giang cũng đành buông xuôi.
Hít sâu… hít sâu… Anh ta cố gắng giữ phong thái điềm tĩnh, nhẫn nhịn mà hớp từng hơi nhỏ. Chỉ là khuôn mặt đỏ bừng, chóp mũi hồng hồng, cùng với trán còn nóng rực, tất cả đều tố cáo mức độ cay xè vừa rồi.
Nhưng… phải miêu tả thế nào đây?
Dựa vào kinh nghiệm ăn uống mấy chục năm của anh ta, cũng không tìm được từ nào chính xác để diễn tả hương vị của món tương t.hịt bò ớt xanh này. Trong đầu chỉ còn lại hai chữ đơn giản:
Ngon tuyệt!
Nhóm ekip phía sau màn hình nhìn chằm chằm bọn họ, nhắc nhở nhiều lần nhưng không có kết quả, giờ đây ánh mắt gần như bốc lửa.
Sau đó, họ giận dữ giơ tấm bảng nhắc nhở trong tay.
Tiểu Giang liếc nhìn chữ “kế hoạch”, dứt khoát bỏ mặc:
“Các bạn à, loại sốt này cũng được đấy, đáng mua. Nhưng mà cay lắm, ai không ăn cay được thì đừng thử, không chịu nổi đâu. Nếu ăn xong mà bị trĩ thì tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé.”
Tiểu Giang nói tỉnh bơ, còn trợ lý bên cạnh không nhịn được, lại hít hít mũi lần nữa.
Tiểu Giang: …
Không biết có phải ảo giác không, nhưng anh ta cảm giác trợ lý còn buông xuôi nhanh hơn anh ta, mà còn dứt khoát hơn nữa.
Anh ta thở phào nhẹ nhõm, rồi… ờm, lỡ phân tâm một chút, tự nhiên quên sạch mấy câu thoại còn lại.
Bảng nhắc nhở liên tục giơ lên.
[Ưu khuyết điểm!]
[Khen trước rồi chê!]
Nhưng Tiểu Giang làm như không thấy, thản nhiên đặt lọ tương ớt xanh t.hịt bò trống rỗng sang một bên.
Qua ống kính, khán giả có thể thấy rõ bên trong sạch bóng, chẳng còn sót lại chút gì, chỉ có vài vệt dầu dính trên thành hộp chưa vét sạch.
Hai người ăn quá vội, trợ lý còn ngấu nghiến dữ dội hơn, màn thầu thì ít… thế nên mới để lại vài dấu vết.
Nhưng chẳng ai quan tâm đến chuyện đó.
Tiểu Giang cũng rất thản nhiên, trực tiếp xé lớp bọc của gói trà bên cạnh:
“Vừa thử tương bò ớt xanh, hơi khô, đúng lúc có thể uống trà thử.”
“Theo lời giới thiệu của người bán thì trong túi có tặng kèm một gói thơm không dệt, có thể để trong tủ quần áo hoặc xe hơi làm túi hương. Chuyện này tôi có thể hiểu, vì mùi trà này thực sự rất thơm, chỉ cần ngửi một lần là khó mà quên được.”
“Không phải mùi trà như mọi người tưởng tượng đâu…”
Anh ta lại kẹt lời.
Cuối cùng, nhìn trợ lý một cái, hai người đều bó tay, bèn gói gọn một câu:
“Nói chung, tin tôi đi! Mua về ngửi thử là biết liền!”
“Rồi, tối nay chúng ta đánh giá thử xem trà này pha lên uống có ngon không.” Anh vừa nói vừa chậc lưỡi than thở:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-506-livestream-do-an-va-tra.html.]
“50 tệ một gram đấy…”
“Các bạn, tôi không phải vô duyên vô cớ mà thích vạch trần hàng giả đâu, phải có lý do cả đấy! Một loại trà không thương hiệu, không có lợi thế địa lý đặc biệt gì, mà lại bình thường đến thế này!”
“Thế mà giá thì bán đến mức cao cấp!”
Những lá trà khô màu xanh sẫm, lẫn chút lông tơ trắng, rơi vào trong ly thủy tinh trong suốt. Ấm nước bên cạnh đang réo ù ù, báo hiệu nước đã sắp sôi.
Tiểu Giang mở phần mô tả sản phẩm ngay tại chỗ.
“Ghi là loại Mao Tiêm thượng hạng, nên pha bằng nước nóng khoảng 70 độ. Vừa hay ấm thông minh của tôi có thể điều chỉnh nhiệt độ… Trên này còn nói, không khuyến khích uống trà sau 5 giờ chiều, buổi tối sẽ quá tỉnh táo, mất ngủ…”
“Trùng hợp ghê, tôi đúng là cú đêm đây! Hơn nữa chúng ta đang livestream mà? Tỉnh táo là điều cần thiết nhất!”
Tiểu Giang cười sảng khoái.
Vì vừa ăn đồ chứa tinh bột nên cơ thể dễ buồn ngủ, giờ uống trà vừa mát lành vừa tỉnh táo, cảm giác thật tuyệt.
Vừa lẩm bẩm, anh ta vừa pha trà.
Khoảnh khắc nước nóng chạm vào lá trà, một làn hương thanh nhã len lỏi trong không khí, nhẹ nhàng mà thấm sâu vào tâm trí.
Đến khi mọi người nhận ra, họ đã vô thức hít sâu, cả người đắm chìm trong mùi hương thanh khiết ấy.
Bình luận trực tiếp:
[…Thành thật mà nói, bán trà có tính là mukbang không?]
[Thật sự thơm vậy à?]
[Khốn kiếp, Tiểu Giang đi nhầm đường rồi! Nếu cậu ấy làm mukbang, chắc chắn bây giờ đã là hot streamer số một.]
[Ớ… Tương ớt xanh đã ngon lắm rồi, giờ đến trà cũng ngon vậy sao?]
[Uống thử xem nào, cảm giác hậu vị thế nào?]
[Nhanh uống đi!]
Tiểu Giang cảm giác như linh hồn mình được thanh lọc.
Một lúc lâu sau, anh ta mới đặt ấm nước xuống, chân thành cảm thán: “Thơm thật! Bảo sao người ta dùng làm hương xe hơi và tủ quần áo. Ngửi rồi thì chắc không còn muốn uống loại trà nào khác ngoài này nữa đâu.”
Bình luận trực tiếp:
[Nghe có vẻ cậu ta đang tâng bốc]
[Cậu đang xin lỗi à? Sao nói chuyện nhẹ nhàng vậy?]
[Tiểu Giang, hôm nay cậu bị mất từ vựng hả?]
[Có ai ép cậu khen không?]
[Nói nghe cứ hư vô quá, cảm giác cụ thể đâu? Trà cũng phải xem cả hình dạng và màu sắc nữa chứ?]
Lần này, Tiểu Giang đọc được bình luận.
Anh ta cười khổ: “Tôi đâu phải chuyên gia nếm trà, nhìn hình dáng và màu sắc thế nào tôi cũng không rành, giờ mà đánh giá thì chẳng phải là trò cười sao?”
“Thôi thì cứ nói về cảm giác khi uống vậy. Nhưng mọi người cũng biết mà, tôi bình thường không hay uống trà lắm, nếu mà không quen…”
Nói được nửa câu, Tiểu Giang bỗng liếc sang thấy trợ lý đang tròn mắt nhìn chén trà, bèn lẩm bẩm:
“Trà thơm thế này, làm sao mà tôi không quen được?”
“Nếu không quen, chắc chắn là vấn đề của tôi.”
Trợ lý bên cạnh hít hít mũi, như một chú cún nhỏ gật đầu lia lịa, sau đó ngập ngừng hỏi:
“Anh Tiểu Giang, có thể chia cho em nửa ly được không?”
Tiểu Giang vừa định gật đầu đồng ý, nhưng hương trà lại thoang thoảng bay đến, khiến mặt anh ta cứng đờ. Nhìn ánh mắt mong chờ của trợ lý, anh ta đành đánh trống lảng:
“Chuyện này ấy mà… Đúng không, trà giúp tỉnh táo, em còn trẻ, uống trà buổi tối sẽ ảnh hưởng giấc ngủ, không cao lên được đâu…”
Trợ lý: …
Cậu ta thở dài: “Anh Tiểu Giang, anh quên rồi à? Em lớn hơn anh một tháng đấy.”
Tiểu Giang: …
Thao Dang
Anh ta phát cáu: “Cậu lớn hơn tôi thì sao còn gọi tôi là ‘anh Tiểu Giang’?”
Trợ lý tủi thân: “Vì anh là sếp của em mà? Cũng phải tôn trọng một chút chứ? Gọi ‘anh Tiểu Giang’ nghe dễ hơn.”