Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 499: Là con đỉa kìa!
Cập nhật lúc: 2025-02-13 10:32:02
Lượt xem: 229
Đỉa là thứ mà dân làng ai cũng quen thuộc.
Ban đầu, Ngô Lôi còn rất sợ, nhưng giờ đây, sau một tháng rèn luyện, anh ta đã lột xác.
Lúc này, con đỉa bị anh ta dùng que nhỏ chọc lên đang vặn vẹo trong ống kính.
Khi mới bị quay lại, thân thể mềm nhũn, trơn tuột của nó chỉ co lại còn hai, ba centimet. Nhưng khi bơi nhanh trong nước, nó dần duỗi ra, dài đến sáu, bảy centimet.
Hiện tại, cái thân dẹt rộng chừng một centimet đang bò ngoằn ngoèo trên que, hút c.h.ặ.t lấy nó, phần lưng màu nâu xanh loang lổ những vệt vàng dọc theo chiều dài trông cực kỳ ghê rợn…
Nói thật, nhìn phát sởn da gà!
Đừng nói Tống Tam Thành chịu không nổi, bên kia Lệ Lệ cũng cứng đờ người. A a a a, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ của cô ta sắp nứt ra rồi!
Nhưng Ngô Lôi lại chẳng nhìn vào ống kính. Anh ta vừa định chuẩn bị một bài diễn văn sâu sắc cảm động, nếu nhìn vào ống kính, lỡ đâu khóc mất mặt trước Lệ Lệ thì sao?!
Lúc này, chỉ nghe anh ta tràn đầy xúc cảm, chậm rãi nói:
“Lệ Lệ, cuộc sống ở nông thôn thực sự rất vất vả.”
“Mỗi ngày trời chưa sáng đã phải ra vườn hái rau, làm xong việc mới được về ăn sáng… Buổi chiều lại phải đội nắng hơn ba mươi độ đi hái dưa hấu, bưng bê, khiêng vác…”
“Ngày đầu tiên đến đây gặt lúa, suýt nữa thì cắt trúng chân. Nhưng chính điều đó lại càng khiến anh kiên định hơn, nhất định phải để em có một cuộc sống sung túc ở thành phố.”
Những lời này, Ngô Lôi đã ấp ủ từ lâu, còn ghi chép cẩn thận trong ghi chú, nhiều lần chỉnh sửa. Cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội hoàn hảo để nói ra!
Mặc dù hơi sến súa, nhưng anh ta tin rằng Lệ Lệ nhất định sẽ cảm động!
Dĩ nhiên, chuyện con đỉa chỉ là một đoạn nhạc đệm ngoài dự tính, nhưng không sao, hoàn toàn có thể tận dụng luôn!
Giây phút này, bộ não phủ bụi lâu năm của Ngô Lôi bỗng nhiên vận hành với tốc độ cao!
“Lệ Lệ, con đỉa này chính là minh chứng cho sự trưởng thành của anh!”
“Lần đầu tiên bị nó bám vào bắp chân, anh sợ muốn c.h.ế.t, vừa muốn giật ra lại không dám, đập thế nào nó cũng không chịu rơi.”
“Ông lão Lý trông ruộng nhà Tống Đàm bảo, không được gỡ hoặc giật thẳng, lỡ cái giác hút của nó bị đứt mà dính trong da thì phiền lắm. Phải đập vào chỗ bên cạnh để làm nó rơi xuống.”
“Nếu nó bám quá chặt, đập vẫn không rơi thì có thể rắc muối, hoặc dùng đầu t.h.u.ố.c lá chấm nhẹ… Nó sẽ cuộn lại rồi tự rớt xuống ngay.”
Lúc nói ra những lời này, Ngô Lôi cảm thấy linh hồn mình như được thăng hoa.
“Em xem, động tác vừa nãy của anh có phải rất thuần thục không? Dù vẫn hơi ghê… nhưng Lệ Lệ, em đừng lo, anh sẽ ngày càng trưởng thành hơn nữa!”
“Chỉ cần anh cố gắng, hai năm thôi, thêm hai năm nữa! Tương lai của chúng ta sẽ sáng lạn!”
Anh ta vẫn nghiêng đầu, đắm chìm trong bài diễn văn của chính mình, không dám nhìn thẳng vào Lệ Lệ, sợ rằng nếu đối diện với ánh mắt cô ấy, mình sẽ rơi nước mắt, hoàn toàn sụp đổ…
A!
Khoảnh khắc này, trong lòng anh ta chợt tràn ngập nỗi bi ai như Romeo!
Và trước mặt chính là nàng Juliet của anh ta, Lệ Lệ!
“Anh biết, xa nhau là chuyện khó chịu, nhưng ở đây anh không phải tiêu tiền, tiền lương có thể tiết kiệm lại để mua quà cho em, mua vé xe cho em… Em đến thăm anh được không? Anh thật sự rất nhớ… Ấy? Lệ Lệ?”
Sao lại ngắt máy rồi?
Ngắt từ lúc nào vậy?
Sao lại ngắt chứ?
Lệ Lệ có chuyện gì à?
Anh ta cầm c.h.ặ.t điện thoại, tiện tay ném luôn con đỉa, cả người rơi vào trạng thái m.ô.n.g lung.
Nhắn tin lại thì nhận được dấu chấm than đỏ.
[Đối phương hiện không còn là bạn bè của bạn…]
Ngô Lôi chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ: “Lệ Lệ… xóa kết bạn với anh rồi sao?”
Tống Tam Thành đứng bên chứng kiến toàn bộ quá trình: …
“Ngô Lôi à…” Ông trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn đau khổ lên tiếng: “Sau khi con giơ con đỉa ra cho Lệ Lệ xem, cô ta liền ngắt máy đấy.”
Nhưng lần này, Tống Tam Thành cảm thấy thực sự không thể trách Lệ Lệ được!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-499-la-con-dia-kia.html.]
Lúc trước ông đi xem mắt với Ngô Lan mà dám dắt bà ấy đi xem đỉa, chắc chắn bà ấy đã quất ông bằng dép từ lâu! Lệ Lệ chỉ ngắt máy, xóa kết bạn, thế là còn hiền lắm rồi!
Thằng nhóc này… thằng nhóc này…
Ông nặng nề nói: “Thôi con mau đi cấy lúa đi.”
Rồi lát nữa phải nói với Tống Đàm một tiếng, nhanh chóng tìm cách tiêu hết tiền lương của Ngô Lôi đi! Còn tiết kiệm gì cho Lệ Lệ nữa, vụ này chắc chắn không có cửa rồi!
---
Chuyện tình cảm của Ngô Lôi tan vỡ chỉ vì một con đỉa bám vào bắp chân, tạm thời Tống Đàm vẫn chưa biết gì.
Trời dần tối, mọi người ngồi trong sân tiếp tục đóng gói hàng. Trương Yến Bình vừa làm vừa cảm thán:
“Đây là lần đầu tiên có đồ ngon mà Đàm Đàm không gửi lên thủ đô đấy!”
Tống Đàm khựng tay lại.
À... mải kiếm tiền quá nên quên mất ân nhân cứu mạng, chuyện này chắc thông cảm được nhỉ?
Thế là cô nghiêm túc đáp:
“Anh nghĩ nhiều rồi. Chỉ là hôm nay hái đào hơi vội, ngày mai em rảnh sẽ chọn mấy thùng quả to gửi đi.”
“Anh Yến Bình, anh cũng đừng lo. Trong vườn em chắc chắn sẽ giữ lại một ít để biếu họ hàng mà.”
Trương Yến Bình: …
Anh ta dứt khoát đổi chủ đề:
“Cái cậu phát livestream hôm nay, Tiểu Giang ấy, không biết có đặt hàng không nhỉ? Nhỡ đâu cậu ta đặt rồi, sau đó cố tình quay video bóc hàng nói xấu chúng ta thì cũng phiền phết.”
Tống Đàm nghĩ nghĩ: Cũng đúng là phiền thật. Mà người ta ở xa thế, chẳng lẽ lại lặn lội đến tận nơi đánh cho một trận? Phí tiền xe lắm!
Ông chủ Tiền đã ôm cái tủ lạnh suốt cả buổi chiều, giờ thì đầu gục xuống bàn như cọng rau héo:
“Sợ gì chứ? Ai mua rồi thì biết cậu ta nói xạo, ai chưa mua thì sau này cũng không có cơ hội mua đâu, chẳng phải đã bảo là vườn đào này bị bao trọn rồi sao?”
Cả đám: …Ờ ha!
Tần Quân tò mò hỏi:
“Ông chủ Tiền, anh chắc chắn sẽ bao cả vườn thật à?”
Ông chủ Tiền hăng hái gật đầu:
“Tôi nghĩ kỹ rồi. Nếu anh em tôi không đồng ý, tôi đi vay tiền bao cũng được!”
Dù rủi ro lớn, nhưng lợi nhuận cũng đáng mà.
Trong thoáng chốc, ông ta còn hơi hối hận vì đã rủ người khác tham gia.
Thao Dang
Nếu không phải vậy, chẳng phải trái dưa hấu này sớm đã thuộc về mình rồi sao? Đâu cần bị Tống Đàm lừa khéo rằng: “Trái to thế này, đợi mọi người đến rồi cùng ăn đi…”
Ăn không hết thì để lại chút cho tôi là được mà, có ảnh hưởng gì đâu?!
Ảnh hưởng gì à?
Tống Đàm len lén nhìn ông ta một cái, thầm nghĩ: Đám người này ăn khỏe quá, cơm mỗi người ba bát đầy, hai mẫu ruộng lúa e là chưa chắc trụ được đến mùa sau…
Vậy nên, trước bữa cơm phải ăn lót dạ trước! Tóm lại, gạo phải tiết kiệm!
Nếu lúc nãy ông chủ Tiền bổ dưa hấu ra, thì đến tối ăn cơm, chẳng phải họ lại tiêu hóa hết rồi sao? Không ổn, không ổn.
Cô nhìn về phía ngọn núi xa xa đang dần nhuốm màu hoàng hôn, trầm ngâm thở dài:
“Các anh nói xem… sang năm nên trồng bao nhiêu lúa đây?”
Đúng lúc này, Tống Hữu Đức cùng ông bà ngoại cô mỗi người ôm hai tấm chiếu cỏ đi tới. Nghe vậy, ông vội nói:
“Trồng bao nhiêu cũng được. Nhưng mấy mảnh ruộng của ông cuối năm nay không cho con mượn nữa đâu, ông phải dành riêng để trồng cỏ lác. Cây này không thể trồng liên tục được, cái đám đất trũng ban đầu ông thấy cũng đã mọc suốt mấy năm rồi.”
Ông phấn khởi mường tượng tương lai:
“Bờ ruộng ông cố tình để lại một vòng chưa thu hoạch đấy. Nhưng mà… Đàm Đàm, năm sau ông muốn trồng thêm một ít, con xem có mua được giống hay mầm cây gì không nhé.”
Số còn lại ít quá, không đủ trồng đâu.