Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 498: Nhìn này, bảo bối tốt!
Cập nhật lúc: 2025-02-13 10:32:00
Lượt xem: 242
Đóng gói đào là một quy trình dây chuyền.
Thím Liên Hoa và Ngô Lan phụ trách bọc miếng xốp bảo vệ, Kiều Kiều và Tần Quân sắp xếp đào vào thùng, còn Tống Đàm thì cầm băng keo “xoẹt xoẹt” dán lại. Trương Yến Bình và anh Tiểu Trương lo dán mã vận đơn và kiểm tra lần cuối…
Tống Tam Thành ra đồng cấy lúa, giờ này vẫn chưa về. Còn ông bà ngoại bây giờ đang ở chỗ ông nội đan chiếu kiếm tiền, ngày nào cũng tinh thần phơi phới, chẳng buồn để mắt đến cái việc đóng gói đào này.
Đấy, đến cả thầy Tần Quân cũng không nói nhiều, xắn tay vào làm luôn.
Thao Dang
May mà không có việc gì nặng, mọi người cùng nhau làm dây chuyền nên cũng chẳng thấy mệt.
Không bao lâu, những thùng hàng được xếp chồng lên nhau, thời gian trôi qua nhanh chóng.
Mùa hè, buổi chiều kéo dài hơn hẳn. Đã hơn năm giờ rồi mà mặt trời vẫn chói chang trên cao, ánh nắng chiếu lên mặt, chỉ một lát thôi là da đã ửng đỏ vì khô rát.
Anh Tiểu Trương có phần sốt ruột:
“Sáu giờ tôi phải xuất phát lên thành phố, không thì không kịp phân loại hàng, tối nay mà trễ là không gửi nhanh được.”
Tống Đàm nhìn số thùng hàng, trấn an:
“Không sao, kịp mà!”
Vừa nói, cô vừa đi tới chỗ Ngô Lan, cầm trái đào lên và nhanh chóng bọc lại…
Cuối cùng!
Trương Yến Bình dán nốt tờ đơn cuối cùng lên thùng hàng:
“Xong rồi, toàn bộ số đào bán trong buổi livestream hôm nay đều ở đây!”
Tống Đàm nghĩ một chút rồi hỏi:
“Còn mấy thùng bí thư Tiểu Chúc nhường lại sáng nay thì sao?”
Lúc đó, đoàn khảo sát vội đi nên cô ưu tiên đóng gói trước cho họ.
“Ở đây này.”
Trương Yến Bình vỗ vào đống hàng bên cạnh:
“Hai mươi thùng. Buổi chiều cô ấy còn nhắn thêm vài thùng nữa, tiền anh tính tròn 50 tệ rồi.”
Tống Đàm đếm lại:
“Cộng với phần của anh Tiểu Trương, hai thùng gửi cho lão Triệu, thêm một thùng của cháu trai lão Triệu – Triệu Hạo… Tổng cộng là 327 thùng.”
Khớp hết!
Anh Tiểu Trương vội vàng lên xe, hai chiếc xe hàng một trước một sau từ từ rời khỏi sân.
Trương Yến Bình nhìn theo rồi thở dài:
“Gian hàng online hôm nay còn thêm mấy trăm đơn mới nữa, tính ra cũng hơn 300 đơn rồi. Cả chiếu cỏ cũng bán hết sạch, hôm nay đã bán 15 chiếc rồi, mai lại phải đan cả ngày mới đủ hàng…”
Tiếc là bây giờ không có thời gian đóng gói kịp.
“Không sao.”
Tống Đàm bình tĩnh đáp:
“Đêm nay tăng ca một chút đi. Vừa hay em cũng có hẹn đàm phán làm ăn, không tranh thủ đóng hàng thì mai chẳng có thời gian đâu.”
“Được!”
Trương Yến Bình cũng không định trốn việc.
Bình thường có rảnh rỗi không làm cũng chẳng sao, nhưng mấy ngày nay mà không làm thì sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều chuyện! Huống chi đơn hàng của cửa hàng online toàn những thứ đơn giản như trà, tuyết nhĩ, nấm mộc nhĩ, đậu đũa khô, đậu đũa chua, tương ớt… cũng chẳng tốn bao nhiêu công sức.
Hơn nữa, mặt trời vẫn chưa lặn, có nhiều người ở đây, làm một lát là xong thôi.
Khi mọi người đứng trong sân vươn vai, thư giãn tay chân, thì ông chủ Tiền đã cầm một cốc trà nóng, nhiệt tình bước tới, ánh mắt mong chờ:
“Mệt rồi phải không? Tôi đã bảo là đừng bán qua livestream rồi mà, lỗ vốn quá còn gì. Đến đây, ăn miếng dưa hấu nghỉ ngơi đi, ướp lạnh sẵn rồi, chắc cũng vừa đủ mát rồi nhỉ?”
À đúng rồi, dưa hấu hồi trưa mang về, rửa sơ qua rồi để trong tủ lạnh.
Tống Đàm bật cười.
---
Trên núi, người hái đào bận rộn, dưới sân, người đóng gói cũng tất bật.
Còn ở ruộng lúa, Ngô Lôi cũng hì hục làm việc.
Nói thật, sau gần một tháng rèn luyện, da anh ta đen đi nhiều, nhưng thân hình lại rắn rỏi hơn hẳn. Lớp mỡ thừa trước kia biến mất, làm việc vẫn chưa nhanh nhẹn như nông dân lâu năm, nhưng cũng ra dáng lắm rồi.
Chỉ có một điều không thay đổi – chính là khao khát kiếm tiền đặt cọc nhà.
Và cả nỗi nhớ Lệ Lệ.
Lần này cấy lúa cũng thuê thêm công nhân, mọi người làm cả ngày, giờ chỉ còn lại một góc nhỏ.
Tống Tam Thành lâu rồi không đụng tới công việc này, bây giờ chỉ thấy eo lưng như muốn gãy đôi. Nhìn sang Ngô Lôi đang không ngừng đ.ấ.m lưng, trong mắt ông không khỏi có chút cảm thán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-498-nhin-nay-bao-boi-tot.html.]
Đứa trẻ này tính tình cũng không tệ, giờ cũng chẳng còn bộp chộp như trước.
Nhưng sao vẫn mãi chẳng chịu tỉnh ngộ vậy?
Không nói chuyện khác, nhưng về nhà bao lâu rồi mà Lệ Lệ gọi được mấy cuộc video?
Lúc nào hỏi thì cũng chỉ có một câu: “Đang bận, chưa kịp xem điện thoại.”
Trời đất ơi!
Tống Tam Thành nghẹn lời!
Cả làng này, chỉ cần không ngồi trên chiếu bạc hay ra đồng làm việc, ai mà không cầm điện thoại lướt Douyin, xem phim?
Chứ đừng nói tới đám thanh niên thời nay, có ai rời điện thoại được đâu?
Vậy mà Lệ Lệ nói không xem điện thoại, thằng ngốc này lại tin sái cổ!
Cấy lúa khổ vậy, không phải là không thể chịu khổ, nhưng ít nhất cũng phải vì một người xứng đáng chứ! Người ta ít nhất cũng phải biết thương cậu chứ!
Tống Tam Thành nhìn bộ não toàn tình yêu của anh ta, thật sự không muốn nói chuyện nữa.
Nhưng dù sao, cũng là con cháu nhà mình.
Ông đành phải uyển chuyển nhắc nhở:
“Ngô Lôi à, bây giờ so với trước đây con thay đổi lớn thật đó, việc cấy lúa khổ như vậy mà cũng kiên trì được, nếu Lệ Lệ biết được, chắc chắn sẽ đau lòng lắm đấy?”
Ngô Lôi chán nản đứng thẳng người dậy: “Lệ Lệ dạo này bận lên ý tưởng livestream, thường xuyên thức khuya, cực kỳ vất vả... Chúng con mấy ngày rồi không nói chuyện.”
Tống Tam Thành: ...
Ông đành phải nói thẳng:
“Đôi khi chỉ gửi tin nhắn không có tác dụng đâu, con phải để Lệ Lệ thấy con đang chịu khổ thế nào! Bận mấy cũng không thể không nói được câu nào chứ? Nào nào nào, gọi video đi, để Lệ Lệ biết con đang làm gì.”
Ối giời ơi.
Nói ra câu này, ngay cả bản thân Tống Tam Thành cũng thấy khó chịu, một thằng đàn ông to xác như ông, sao lại phải lo mấy chuyện này cơ chứ!
Thật là tức c.h.ế.t mà, cái thằng vô dụng này!
Ông giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng Ngô Lôi thì lại không nhận ra, ngược lại còn mắt sáng rỡ, tràn đầy phấn khích:
“Đúng! Lệ Lệ còn chưa từng thấy cấy lúa đâu! Con phải cho cô ấy xem, lỡ đâu cô ấy có cảm hứng cho chủ đề livestream thì sao?”
Nói xong, anh ta rửa tay trong con mương bên cạnh, lại lau qua trên người, chẳng còn chút dáng vẻ yếu đuối như lúc mới tới nữa.
Chuông gọi video vang vọng giữa cánh đồng mênh mông.
Từng tiếng, từng tiếng, từng tiếng.
Ánh sáng trong mắt Ngô Lôi cũng theo đó mà dần dần lụi tắt...
Cuối cùng!
Cuộc gọi được kết nối!
Giọng của Lệ Lệ truyền đến:
“Lại gọi video làm gì? Đã bảo dạo này em đang bực lắm mà.”
Ngô Lôi lại vui vẻ nói:
“Lệ Lệ, em đừng bực nữa, anh chỉ muốn cho em xem anh đang làm việc thế nào thôi!”
“Còn nữa, để em xem ruộng lúa! Biết đâu có thể khơi dậy cảm hứng cho em?”
Lệ Lệ: ...
“Ồ, ruộng lúa à.”
Cô ta không mấy hứng thú:
“Ruộng lúa thì có gì để quảng bá đâu, kênh kiếm tiền cũng hẹp quá. Với lại bây giờ chủ đề nông nghiệp cũng hết hot rồi...”
Cô ta càng nói càng chán nản, còn Ngô Lôi thì không nhận ra, đột nhiên hét lên:
“Á!”
Lệ Lệ giật mình, hoảng hốt đặt úp điện thoại xuống bàn, hồi lâu sau mới cầm lên lại:
“Anh la cái gì thế?”
Ngô Lôi cười hì hì, không nói hai lời liền xoay camera, chĩa vào bắp chân mình, rồi giơ chân đạp lên bờ ruộng.
“Bốp bốp bốp bốp!”
Anh ta ra sức đập vào bắp chân.
Một lúc sau, anh ta vớt từ mặt nước lên một cành cây mục sắp rã, dùng đầu que gẩy ra một thứ gì đó mềm nhũn:
“Nhìn đi, Lệ Lệ! Là đỉa đấy!”