Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 496: Xe đạp hóa mô tô.
Cập nhật lúc: 2025-02-13 10:31:56
Lượt xem: 288
Phòng livestream của Kiều Kiều: ...?!
Phòng livestream của Tiểu Giang: ??? WTF?!
Không thể nào!
Trên màn hình liên tục hiện lên dòng thông báo [Người nào đó vừa đặt hàng], đang lúc doanh số bùng nổ thế này, có muốn tạo cảm giác khan hiếm thì cũng không thể chơi chiêu này chứ?
Lúc này, dù tin hay không, mọi người đều có chút hoang mang.
Kiều Kiều chớp mắt, sau đó quay lại camera về phía mình:
“Nhưng mà anh trai này vẫn chưa đi mà!”
Tiểu Giang, người vừa định mở miệng: …
Anh ta vội vàng nói:
“Đúng! Mọi người có nghe thấy tôi nói gì không? Tôi sắp đặt hàng đây, nhưng tiếp theo sẽ livestream mở hộp... Alo, có ai nghe không?”
"Tôi không nghe, tôi không nghe!"
Kiều Kiều bịt một bên tai, làm bộ bịt tai trộm chuông (*):
“Anh trai đáng ghét nói gì tôi cũng không muốn nghe, tôi không nghe đâu!”
(*)"Bịt tai trộm chuông" ý chỉ tự lừa dối bản thân.
[Hahaha, dù đang sốt ruột đặt hàng nhưng tôi vẫn không nhịn được cười]
[Tiểu Giang à, cậu đấu không lại Kiều Kiều đâu (icon c.h.ó cười)]
[Nhóc con, che một bên tai vô dụng thôi hahaha]
[Mọi người đã đặt hàng chưa? Đây có phải chiêu trò marketing khan hiếm không?]
[Có khi nào shop chột dạ không? Vừa nghe Tiểu Giang nói đặt hàng...]
[Đệt, có khi nào thật không! Tiểu Giang mau mua đi!]
[Tôi thì không nghĩ vậy… Kệ đi, tôi đâu có trúng thưởng, đặt trước vài hộp đã!]
Kiều Kiều phớt lờ, Tống Đàm cũng chẳng quan tâm:
“Đừng để ý anh ta, đã bảo là đồ xấu xa rồi. Tắt livestream đi. Qua báo với anh Yến Bình là hạ đào xuống.”
Bình luận: ... Thật luôn hả?
[Chủ livestream, chị có nghe thấy mình đang nói gì không]
[80 tệ một cân đào, tại sao không bán?]
[Có phải chột dạ thật không?]
[Cười c.h.ế.t, ban đầu còn có chút tin tưởng các người, nhưng Tiểu Giang vừa nói mở hộp, bên này đã gỡ đào xuống…]
Ngược lại, fan của Kiều Kiều có vẻ lý trí hơn:
[WTF WTF WTF! Gỡ hàng?! Tôi còn chưa kịp quyết định có mua hay không!]
[Nhanh nhanh nhanh! Đặt hàng đi aaaaaa!]
[Chủ livestream chưa từng nói đùa, tôi mua bao nhiêu thùng đây!]
[Chủ livestream, đừng hạ hàng vội! Tiểu Giang bên kia còn…]
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, gương mặt trắng trẻo của Kiều Kiều dí sát màn hình:
“Các bạn nhỏ, hôm nay thầy Kiều Kiều cãi nhau rồi, không tốt, mọi người không được học theo. Cách hái đào đã dạy rồi, đào cũng đã ăn trước mặt mọi người rồi, tan học nhé.”
Hiếm khi cậu nhóc này có đầu có đuôi, không quên nhắc nhở fan nhí, nhưng động tác tắt livestream lại nhanh nhẹn hơn bình thường.
Xem ra cậu thật sự ghét Tiểu Giang.
Bình luận còn chưa kịp tràn màn hình, livestream đã tối đen.
Mọi người: …
Họ sững sờ một giây, rồi ngay lập tức lao vào cửa hàng Taotao Bao.
Đào đâu! Đào đâu! Tranh thủ chưa hạ hàng, mua ngay đi!!!
---
Thao Dang
Trong khi đó, trên núi.
Trương Yến Bình nhìn số đơn hàng tăng vọt mà luyến tiếc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-496-xe-dap-hoa-mo-to.html.]
“Đã bán hơn hai trăm thùng rồi, vẫn còn tăng, sắp ba trăm rồi, thật sự gỡ hàng sao? 80 tệ một cân đó!”
Tống Đàm gật đầu:
“Sao bán được nhiều thế? Hơn hai trăm thùng đủ để đóng gói cả ngày rồi. Em gọi cho anh Tiểu Trương một cú đã.”
Trương Yến Bình nghĩ lại cũng thấy có lý: Trong livestream dù bán 80 tệ một cân, nhưng phải chọn lựa trái đẹp, cân đo kích thước, rồi đóng gói niêm phong từng hộp... Dù cùng một loại đào, dán nhãn địa chỉ nhanh hơn, nhưng quá trình vẫn rất tốn công sức!
Chưa kể phí vận chuyển cho 5 cân trái cây không hề ít, cộng thêm tiền công lao động, so với bán buôn nguyên vườn, thực ra mỗi thùng lãi chẳng được bao nhiêu…
Được rồi!
Anh ta dứt khoát gọi điện thoại:
“Tần Quân, gỡ đào khỏi cửa hàng đi.”
Máy tính mà Tống Đàm mua hiện đang đặt trong thư phòng trên tầng, Tần Quân thỉnh thoảng cũng hỗ trợ một tay. Bên này điện thoại vừa dập, bên kia anh ta thao tác vài cái, trang web lập tức chuyển sang màu xám.
Tống Đàm phủi tay, cười nói: “Ông chủ Tiền, chúng tôi có thành ý lắm đúng không? Đào đang bán rất chạy, vậy mà chỉ cần ông nói một câu, chúng tôi lập tức tạm ngừng.”
Ông chủ Tiền cũng bất ngờ: “Cô còn chưa cho người ta nếm thử mà đã có nhiều đơn đặt hàng như vậy, họ gan lớn thế à?”
Trời đất, bây giờ thị trường trái cây đã cao cấp đến mức này rồi sao? Những năm qua bọn họ toàn làm trái cây giá bình dân, có phải đã quá bảo thủ rồi không?
Tống Đàm nhìn ông ta: “Vì đồ nhà chúng tôi chưa bao giờ tệ cả.”
Ông chủ Tiền: …
Ông ta nghĩ đến đào, nghĩ đến canh tuyết nhĩ, rồi lại nghĩ đến ly trà và bát cơm trưa nay.
Trong lòng không khỏi đau đớn: “Hay là năm sau cô trồng thêm ít lúa đi? Bao nhiêu tôi cũng thu mua hết, được không?”
Tống Đàm: … Cái gì cũng muốn gom hết, ông còn nhớ mình là người bán trái cây không vậy?
Hai ba trăm mẫu đất đúng là cần lên kế hoạch một chút, nhưng trồng gì thì…
“Chuyện của năm sau để năm sau tính.” Cô cười tít mắt. “Tôi đoán năm sau người đặt hàng còn nhiều hơn nữa.”
Ông chủ Tiền: …!!!
Đúng vậy!
Năm nay mở rộng thị trường, sang năm danh tiếng lan xa, chẳng phải đối thủ cạnh tranh sẽ mọc lên như nấm sao?
Chết tiệt!
Ông ta chỉ có thể nhìn Tống Đàm, thân hình nhỏ bé ấy lại ẩn chứa sự chân thành vô cùng: “Nhưng mà… tôi vừa gặp đã đặt hàng, đây chẳng phải là thành ý và duyên phận sao, cô em! Năm sau có hàng ngon gì, nhất định đừng quên tôi nhé!”
Tống Đàm cười càng rạng rỡ: “Được thôi, được thôi… trước hết xem đào năm nay bán thế nào đã.”
Ông chủ Tiền cắn răng, nghĩ bụng đợi anh em đến, vụ làm ăn này nhất định phải chốt cho bằng được!
Không được thì… Ông ta siết c.h.ặ.t nắm đấm, nghĩ thầm cùng lắm thì vay thêm một khoản lớn! Đánh cược một phen, biết đâu xe đạp hóa thành mô tô!
Nói chung, đào này nhất định không thể bỏ lỡ!
…
Mọi người ở trên núi một lúc, tiện tay khiêng những sọt đào đã đầy xuống, đào kết sai trĩu cành, không cần đi lại nhiều mà đã chất thành đống lớn.
Chỉ tiếc là còn khá xa mới đủ hai trăm thùng cần giao.
Phần của ông chủ Tiền thì càng không có cửa.
Chỉ vì, nhân lực quá thiếu!
Nhưng ông chủ Tiền lại không vội, trước đó ông ta đặt hàng với giá 55, nhưng Tống Đàm đã nói rồi, bao trọn vườn thì 50, sau này hợp đồng cũng phải ký lại nữa!
Trời ạ, cô gái trẻ này bán sỉ đào mà cũng cẩn thận thật!
Nghĩ đến đây, ông ta không khỏi đổ mồ hôi, vừa thở dốc vừa chỉ vào quả dưa hấu trên đất: “Bổ ra đi.”
Trưa chưa có bụng để ăn, giờ làm việc xong, ăn dưa hấu thì hợp quá còn gì.
Lại nhìn Tống Đàm, phần lớn những sọt đào đều do cô và em trai khiêng, vậy mà hai người họ vẫn sạch sẽ tinh tươm, đúng là khó tin!
Còn chàng trai da đen bên cạnh, nhìn có vẻ khỏe khoắn, nhưng làm việc cũng không hơn ông ta là bao!
Ông chủ Tiền nghĩ đến đây, lại nhìn Tống Đàm khiêng sọt, trong lòng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tống Đàm suy nghĩ một chút rồi nói: “Đi thôi, không có việc gì thì về nhà trước đi, bên này có chú Trương giúp trông coi rồi, lát nữa chúng ta quay lại khiêng tiếp.”
Trên núi chỉ chịu trách nhiệm phân loại đào, chọn lọc kích cỡ, sau đó dùng xe ba bánh chở về sân để đóng gói. Vậy nên cũng chẳng có gì đáng xem.
Chưa kể, chú Trương tuổi cao nhưng nhìn người làm việc còn có hiệu suất hơn cả đám thanh niên bọn họ!
Trương Yến Bình không chút do dự ôm quả dưa hấu lớn bên chân: “Đi thôi đi thôi!”
Làm việc gì cũng có chuyên môn riêng, anh ta không phụ trách lao động chân tay, chưa kể, đơn hàng trên mạng hôm nay cũng phải xử lý gấp, những đơn có thể giao được thì đóng gói ngay, lát nữa nhờ Tiểu Trương mang đi.