Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 487: Tăng giá trực tiếp.

Cập nhật lúc: 2025-02-12 13:50:51
Lượt xem: 271

Trương Yến Bình vội vàng nói:

"Nhà anh dùng túi nilon xách hai bọc qua là được rồi, em dùng thùng đóng gói làm gì, bọn họ còn chẳng dám ăn đâu!"

Đây cũng là lý do anh ta không muốn ở nhà.

Bởi vì cha mẹ anh ta thực sự muốn nhường hết đồ ngon cho con trai, giữ lại toàn bộ phần cực khổ cho mình.

Nhưng vấn đề là…

Trương Yến Bình không khách sáo mà nghĩ: Trước khi Tống Đàm quay về nhận thầu núi, điều kiện nhà anh ta chắc chắn tốt hơn nhà Tống Đàm mười lần. Vậy mà ăn một con cá cũng phải chia bụng cá trước cho anh ta...

Áp lực này có lớn không cơ chứ?

Thao Dang

Thật sự hết cách mà.

Hai người vừa bàn bạc xong, Tống Đàm cũng bước đến trước mặt ông chủ Tiền, vẻ mặt đầy luyến tiếc nhưng cực kỳ nghiêm túc nói:

"Ông chủ Tiền, tôi không nói nhiều nữa. Nếu ông thực sự muốn lấy 70 vạn tệ tiền hàng, giá 57 tệ một cân, không bớt một xu nào."

Mấy lời này nói ra chỉ để nghe thôi, ai biết mặc cả thì chẳng bao giờ tin nổi.

Thế là ông chủ Tiền cũng bắt đầu kỳ kèo giá cả, đúng là phong thủy luân chuyển! Trước đây ông đi thu mua đào, nhà nào mà không tiếp đãi niềm nở?

Giờ thì hay rồi, ngược lại chính ông lại là người muốn có được lô đào này bằng mọi giá.

Mặc cả đến mức thở hổn hển.

"Cái thùng này tính ra cũng phải hơn ba tệ rồi nhỉ, tôi còn giúp cô tiết kiệm tiền vận chuyển nữa, 50! 50 đã là giá trên trời rồi! Tôi lấy 70 vạn tệ tiền hàng một cục, năm nay cô khỏi cần lo vườn nữa."

Tống Đàm cũng làm ra vẻ khó xử và đau lòng vô cùng:

"Ông chủ Tiền, đào ngon thế này, không bỏ số tiền lớn thì làm sao mà trồng được chứ? 50 tệ thì tôi còn chẳng đủ vốn!"

"Hơn nữa, ông lấy 70 vạn tệ tiền hàng nhưng không bao luôn cả vườn, nếu bao vườn thì tôi mới bán 50 cho ông!"

"Thế không được!"

Số tiền còn lại trong tài khoản ông chủ Tiền còn chưa đến 70 vạn tệ tiền hàng, bây giờ đã liều lĩnh ôm hết đào, nếu lại phải bỏ tiền mua bao bì thì còn phải đi vay mượn xoay sở, lấy đâu ra tiền mà bao cả vườn?

Nhưng mà, lời này không thể nói thẳng ra!

Thế là ông thở dài:

"Không được, bao vườn thì tôi còn phải trả tiền nhân công, tính ra cũng chẳng rẻ hơn bao nhiêu!"

Cả hai bên đấu trí đấu dũng, mỗi câu đều nhắm vào điểm yếu của đối phương, cuối cùng cũng ép giá xuống còn 55, mức giá ưng ý của Tống Đàm.

Vậy là đôi bên cùng vui vẻ.

Ông chủ Tiền đắc ý đứng dậy:

"Chốt giá này nhé!"

Ông xoa xoa tay:

"Giờ ký hợp đồng, đặt cọc, có thể thu hoạch chưa?"

Ông sốt ruột đến mức xoay vòng vòng:

"Tôi còn phải liên hệ nhà máy, giục họ làm gấp thùng đóng gói!"

Bây giờ, thị trường trái cây cao cấp đang chuộng đào mật, nên hộp đóng gói cho loại này rất dễ kiếm, còn đào giòn thì không nhiều. Đặc biệt là đào mỏ quạ, cái phần đầu nhọn của nó rất khó vận chuyển.

Chỉ trong chốc lát, một mình ông ta vừa gọi điện thoại, vừa xem ảnh trên WeChat, vừa đi đi lại lại trong phòng khách, trông như thể một đoàn quân hùng mạnh đang xông pha trận mạc.

Mà bên này, hai nhân viên khảo sát chứng kiến toàn bộ quá trình đã gặm xong quả đào, ngồi đó với vẻ mặt đờ đẫn.

Không vì gì khác, chỉ là... họ vẫn muốn ăn thêm.

Lúc này nghe thấy Tống Đàm nói chuyện với ông chủ Tiền, hai người hơi ngượng ngùng đứng dậy, vò vò tay:

"À… ừm… cái giá sỉ đó, bọn tôi có thể mua mấy cân không?"

Phải nói là, dù chưa nghĩ ra nên mua bao nhiêu, nhưng thấy người ta chốt giá xong rồi, nếu không tranh thủ mua ít thì có khác gì mất toi 50 tệ đâu?

Trước yêu cầu này, Tống Đàm tất nhiên không thể từ chối, nhưng Trương Yến Bình lại cười đầy nhiệt tình:

"Aiya, ngay cả hai anh cũng thấy ngon, vậy thì tôi càng tự tin hơn vào vụ đào năm nay rồi!"

"Giá này, bên tôi đồng ý. Nhưng các anh cũng thấy đấy, ông chủ Tiền vừa mới ôm hết vườn rồi. Tôi phải bàn bạc thêm với ông ấy đã."

Thực ra chẳng cần hỏi, ông chủ Tiền chắc chắn sẽ đồng ý.

Nhưng làm vậy sẽ khiến đào trông có vẻ khan hiếm hơn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-487-tang-gia-truc-tiep.html.]

Sau này truyền ra ngoài, nhân viên khảo sát của chính quyền đến ăn thử, ăn một miếng thôi mà không nói hai lời, lập tức rút hầu bao mua liền mấy thùng.

Nói chứ, khảo sát nông thôn, trái cây gì họ chưa từng nếm qua? Vậy mà còn vội vàng thế này, chứng tỏ đào này xứng đáng!

"Nên thế, nên thế!"

Hai nhân viên khảo sát gật đầu lia lịa.

Nghĩ nghĩ một hồi, lại hơi ngượng ngùng hỏi thêm:

"À, cái đó… cái đó… trà nhà cô, với cái loại kia… kia…"

"Cái gì?"

Tống Đàm tò mò nhìn Trương Yến Bình.

Trương Yến Bình chưa kịp bàn bạc với bác sĩ Quách, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, trao cho đối phương ánh mắt đầy chắc chắn:

"Không vội, không vội, trưa nay ở lại ăn cơm quê với bọn tôi, tôi sẽ sắp xếp cho."

Anh ta nói như vậy, làm như mọi chuyện đều đã trong tầm kiểm soát, đối phương nghe xong cũng không còn vội nữa.

Thế là ngồi xuống, tiếp tục nhìn chằm chằm đĩa đào, rồi nhanh chóng với tay lấy thêm một quả.

Còn Trương Yến Bình thì đã cầm điện thoại chạy ra khỏi sân:

"Đàm Đàm, em tiếp khách trước nhé, anh đi tìm bác sĩ Quách đây!"

Aiya, từ ngày ngừng kinh doanh câu cá, doanh thu bên anh ta giảm đi không ít, giờ phải tìm cách bù đắp thôi!

Tầng dưới bận rộn tấp nập, thím Liên Hoa và bí thư Tiểu Chúc đang loay hoay đóng gói hàng; ông chủ Tiền giục giã đóng gói, giọng oang oang vang khắp cả sân; đoàn khảo sát thì vừa ăn đào vừa nhấp trà, bụng sắp không còn chỗ chứa nữa…

Kiều Kiều nhìn chiếc điện thoại bị bỏ lăn lóc bên cạnh, bỗng nhiên hỏi: “Thầy Tần, có phải đào trong vườn bán hết rồi không ạ? Vậy chiều nay em còn dạy các bạn nhỏ cách hái đào không?”

Tần Quân: …

Anh ta cũng không nhịn nổi nữa.

Nói thật thì, lúc trước Trương Yến Bình nhanh tay lẹ mắt, đã đăng bài thông báo trước trên tài khoản của anh ta về buổi hướng dẫn hái đào rồi.

Anh ta cố nở nụ cười trấn an: “Không sao đâu, chiều nay vẫn còn đào để hái mà.”

Nói xong liền vội vàng chạy xuống lầu, sau đó tìm ngay Tống Đàm:

“Vừa nghe ông chủ Tiền nói 70 vạn tệ, 70 vạn có thể mua bao nhiêu đào vậy?”

Tống Đàm suy nghĩ một lát: “Chắc khoảng một nửa đó, đào của mình nhiều lắm. Sao vậy?”

Tần Quân cười khổ: “Cô quên rồi à? Chiều nay phải livestream bán đào đấy! Thông báo đã đăng lên rồi, giờ cô tính bán bao nhiêu một cân đây?”

Dù gì thì bên phía thương lái cũng đang đợi nữa mà.

Tống Đàm: …

Cô chớp mắt: “Hay là… bùng?”

Tần Quân dở khóc dở cười: “Cô có thể bùng hôm nay, nhưng cả tuần này cũng phải bùng luôn đấy. Mà đợt này ông chủ Tiền gom xong hàng rồi, số còn lại cô định không bán online luôn hả?”

Không thì cũng chẳng tránh được chuyện này đâu.

Giá cao quá, khách online chắc chắn không chịu mua.

Giá thấp quá, vậy thì còn lợi ích gì cho ông chủ Tiền khi lấy sỉ?

Tống Đàm: … bắt đầu thấy đau đầu rồi.

Là lỗi của cô, trước giờ chưa từng trồng đào, cũng không ngờ giống đào mỏ quạ này, dưới sự thúc đẩy của linh khí, lại phát triển nhanh đến thế. Giờ thì hay rồi, gần như chín đồng loạt.

Không có thời gian để thu hoạch theo đợt luôn.

Chứ đừng nói gì đến việc sàng lọc thương lái.

Đương nhiên, kế hoạch ban đầu của bí thư Tiểu Chúc không sai, đoàn khảo sát cũng có ý định giới thiệu mối lấy sỉ.

Nhưng, đâu phải ai cũng có gan như ông chủ Tiền, giữa chừng lại còn phải mất thêm thời gian.

Mà hiện giờ, đào đã gần như chín hết rồi, đây là thời điểm hái lý tưởng nhất. Nếu livestream chỉ hái mà không bán, chẳng phải sẽ lãng phí lượt xem và thông báo trước đó sao?

Khán giả livestream đã quen rồi, chắc chắn đã chuẩn bị sẵn ví tiền cả rồi.

Cô đành đeo lên bộ mặt đau khổ: “Tăng giá đi, lên 80.”

Đừng coi thường mức chênh lệch 20 tệ này, chỉ hai mươi tệ thôi, nhưng có thể khiến số khách chịu bỏ tiền ra giảm một nửa.

Nhưng mà…

Dù livestream bán được hay không cũng không quan trọng, quan trọng là trước mắt cứ công bố giá, sau này thương lái tìm tới cũng có mức giá để tham khảo.

Loading...