Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 485: 16 hay 60.

Cập nhật lúc: 2025-02-12 13:50:47
Lượt xem: 262

Ngoài sân, thím Liên Hoa và bí thư Tiểu Chúc đang lựa những quả đào to trong giỏ, từng quả một được bọc cẩn thận bằng lớp mút xốp, sau đó xếp ngay ngắn vào thùng trái cây.

Thím Liên Hoa cười tít mắt:

“Bí thư Tiểu Chúc, cô xem, sống ở làng chúng tôi thích thật đấy! Ngay cả mua đào cũng có thể chọn tận tay luôn. A, quả này to ghê!”

Đặt quả đào vào lớp xốp mềm, thím lại không nhịn được mà xuýt xoa:

“Cái bao bì này thật khéo, bọc nhiều lớp thế này thì có ném cũng chẳng vỡ nổi.”

“Đương nhiên rồi ạ!” Bí thư Tiểu Chúc vô cùng đắc ý:

“Hồi trước tôi cũng chen chúc với bao nhiêu người mới đậu công chức, rồi lại bỏ công chọn chỗ, cuối cùng mới đến được cái đất phong thủy bảo địa này của chúng ta!”

Thật ra thì… không phải thế.

Thực tế là lứa sinh viên được phân về làm cán bộ nông thôn năm ấy, tất cả đều bị đưa đến những khu vực dân cư thưa thớt, nghèo khó. Mục đích là mong tư duy trẻ trung của họ có thể thổi luồng sinh khí mới vào những mảnh đất cằn cỗi này.

Còn về việc ai bị phân đi đâu, thì hoàn toàn do duyên số.

Nói thật, cô ta đã ở đây một thời gian dài rồi mà vẫn chưa tìm ra được cách nào thực sự có thể nâng cao chất lượng cuộc sống của dân làng.

Không ngờ sau khi Tống Đàm trở về, lăn lộn đủ kiểu, lại khiến cô ta thấy được một tia sáng hy vọng!

Lúc này, cô ta đang cầm quả đào gặm một miếng, vừa ăn vừa chọn những quả to, căng mọng và có màu xanh đỏ xen kẽ để cho vào thùng.

Tiếng cười nói vui vẻ vang vọng khắp sân nhà.

Trong phòng khách, khi nghe ông chủ Tiền cuối cùng cũng hỏi đến giá cả - điều quan trọng nhất, Trương Yến Bình lập tức khựng lại, khuôn mặt đen sạm thoáng vẻ căng thẳng.

Anh ta nhìn quanh quất, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Tống Đàm.

Tống Đàm chỉ cười thật thà, chân chất:

“Ông chủ Tiền à, anh đã thân chinh đến tận nơi, lại còn là do ông chủ Ngô giới thiệu qua, vậy chúng ta cũng không cần vòng vo. Tôi sẽ tính cho anh giá hữu nghị luôn nhé!”

Cô giơ tay phải lên, ba ngón giữa co lại, chỉ chừa ngón cái và ngón út dựng cao.

Tim ông chủ Tiền đập thình thịch như trống trận!

Ông ta vội vã cầm tách trà lên uống, nhưng nước trà còn nóng hổi, hương vị độc đáo vừa chạm vào cổ họng đã thấm thẳng đến tận ruột gan. Nhưng trà càng ngon, tim ông ta càng run rẩy.

Ông cố gắng níu kéo tia hy vọng cuối cùng:

“…6 tệ một cân?”

Tống Đàm thản nhiên thu tay lại, mặt không cảm xúc:

“Hay là anh ăn thêm hai quả đào nữa đi… 6 tệ còn chưa đủ tiền vốn của tôi.”

Ông chủ Tiền suýt nữa bật dậy!

6 tệ còn chưa đủ vốn á?

Người ta mới trồng đào năm đầu, chỉ cần bán được 3 tệ một cân là vốn liếng chắc chắn đã thu hồi hết rồi!

Ông ta run run nói:

“Không thể nào là 16 tệ chứ? Giá đó thì tôi chịu không nổi đâu!”

Tống Đàm vẫn rất bình thản:

“Không sao, làm ăn không thành thì sau này vẫn có cơ hội, cứ coi như kết giao bạn bè đi. Anh đã đến tận đây rồi, ăn thêm quả đào đi!”

Nhìn cô tràn đầy tự tin như vậy, ông chủ Tiền lại thấy lòng chua xót.

16 tệ một cân, ông ta không phải không mua nổi. Nhưng thứ nhất, đổ hết vốn vào lô hàng này thì rủi ro quá lớn. Thứ hai, đào giá 16 tệ, khi qua tay thương lái sẽ phải đẩy giá lên bao nhiêu nữa? Rồi sau khi phân phối đến các đại lý bán lẻ, giá cuối cùng phải lên ít nhất 50 tệ một cân.

Mà quan trọng là… ông ta chuyên làm trái cây cao cấp, hàng như vậy rất ít!

Nghĩ đến đây, ông chủ Tiền đành ngậm ngùi cầm lấy một quả đào xanh to tướng, rồi “rắc” một tiếng, cắn một miếng thật mạnh.

Khoảnh khắc tiếp theo, cả người ông ta đờ đẫn, chỉ còn cái miệng là vẫn máy móc nhai nhai.

Tống Đàm nhìn ông ta với ánh mắt đầy tiếc nuối:

“Không phải 16 đâu, mà là 60. Anh thấy đào này không xứng đáng sao?”

Trời ạ!

Hai nhân viên đi cùng cũng hoảng hồn, quả đào trong tay bỗng dưng thấy nóng phỏng tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-485-16-hay-60.html.]

60 tệ một cân, quả đào trong tay họ ít nhất cũng phải nửa cân, vậy là tiện tay ăn cái mất 30 tệ rồi!

Còn cả trà này nữa, 10.000 tệ một cân, một ấm này không cũng phải hai ba chục tệ chứ ít à?

Trời ạ, họ xuống nông thôn khảo sát, nhà này tuy không mời t.h.u.ố.c lá hay chào đón nồng nhiệt, nhưng cái giá bỏ ra để tiếp khách cũng không nhỏ đâu!

Quan trọng nhất là…

60 tệ một cân?

Cô gái này cũng gan thật đấy!

Hai người cuối cùng cũng nảy sinh sự đồng cảm với ông chủ Tiền, trong lúc đó cũng cắn một miếng đào.

Ngay khoảnh khắc ấy, ông chủ Tiền đã gặm xong miếng đào đầu tiên, nhưng bỗng nhiên lại nấc nghẹn lên:

“Sao lại ngon thế này? Sao lại ngon thế này chứ? Cái loại đào này sao bây giờ tôi mới được ăn?!”

“Hai năm! Nếu trễ thêm hai năm nữa, tôi kiếm thêm chút tiền rồi bao cả vườn luôn… hu hu hu…”

Ông ta nhìn quả đào trong tay, nước mắt lưng tròng, sau đó cứ thế gặm từng miếng một, đến tận khi sạch trơn.

Trên hạt đào vẫn còn dính chút t.hịt quả, ông ta cũng chẳng nỡ vứt đi, không thấy xấu hổ chút nào, cẩn thận gặm hết sạch.

Gặm xong, còn ngó nghiêng xung quanh, có vẻ như đang tìm gạch hay búa gì đó để đập vỡ hạt đào…

Tống Đàm: …

Thao Dang

Chắc cũng không đến mức đó đâu nhỉ?

Khoảnh khắc tiếp theo, chỉ thấy ông chủ Tiền quăng luôn hạt đào xuống đất, hít sâu một hơi, lấy tay lau mặt.

“Cô gái à, chờ anh một lát!”

Nói xong, ông ta siết c.h.ặ.t điện thoại, sải bước ra khỏi sân.

Vừa đứng yên tại chỗ, điện thoại bên kia đã kết nối, vừa mở miệng là một tràng chửi rủa vang trời:

“Lão Ngô giỏi nhỉ! Nhà ông phát triển giống đào mới mà không báo tôi một tiếng hả?!”

“Ông biết rõ quả này ngon vậy, sao năm nay lúc tôi thu mua đào của nhà khác ông lại im thin thít thế?! Không thèm giới thiệu, ông có còn coi tôi là anh em không?”

“Có phải ông nghĩ tôi không đủ khả năng mua cái loại đào đắt này không? Định bụng không giới thiệu từ đầu đúng không?!”

“Còn cả trà nữa! Trà đó ông cầm về mấy tháng rồi, suốt ngày c.h.é.m gió, nhưng có bao giờ ông chịu gửi cho tôi ít để thử không, hu hu hu… Nếu sớm biết có hàng ngon thế này, tôi đâu có đến mức bây giờ trong tay chỉ còn hơn 70 vạn tệ lưu động đâu chứ, lão Ngô khốn kiếp…”

Giữa mùa hè nóng nực, không có mấy ai mua cây giống, lão Ngô đang cầm ly trà đi dạo trong vườn, vừa nhấc máy đã bị chửi sấp mặt, đến mức choáng váng:

“Gì cơ gì cơ? Ông nói cái gì?!”

Bên này, Tống Đàm nhiệt tình mời hai người khảo sát: “Đừng khách sáo, thử đi nào! Nếu thấy ngon, lúc về mang hai cân về cho người nhà cũng hợp lý lắm.”

Hai người khảo sát đang ăn đào, nét mặt cứng đờ.

Bởi vì đào này thật sự quá ngon, vị ngọt giòn lan tỏa đến tận óc, cảm giác như cả người đều đắm chìm trong hương vị đào tươi mùa hè.

Nhưng vấn đề là, 60 tệ một cân… Lát nữa mà chỉ mua hai cân, có phải hơi lãng phí cơ hội không?

Nhưng nếu mua nhiều hơn, thì tiền…

Hai người lén nhìn nhau, cảm nhận rõ ràng nỗi đau của đối phương.

Chưa kể…

Hai người lại tiếc nuối nhìn đống trà trong tay.

Lúc này, Trương Yến Bình kéo Tống Đàm ra ngoài cửa, nhỏ giọng hỏi: “Lúc trước em nói trên livestream bán 60 tệ một cân, vậy bán cho ông chủ Tiền cũng giá này à? Anh ta đến tận nơi mua sỉ, chắc phải rẻ hơn chứ?”

Rẻ hơn á? Không có đâu!

Tống Đàm trừng mắt: “Thế này đã là rẻ lắm rồi!”

Cô đã vất vả thế nào mới trồng ra được những quả đào ngon thế này chứ!

“Livestream bán 60 tệ một cân là vì Kiều Kiều thích mấy bạn nhỏ kia thôi. Giá sỉ bình thường cũng là 60 tệ.”

Còn chuyện ông ta mang về bán bao nhiêu một cân, cô không quan tâm!

Trương Yến Bình – người có gia đình làm trong ngành buôn bán trái cây:

“Mua vào 60, bán ra ít nhất cũng phải 120 một cân.”

“Giá này có hơi…”

Loading...