Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 483: Loại thuốc này đáng tin không?

Cập nhật lúc: 2025-02-12 13:50:43
Lượt xem: 256

Ông chủ Tiền cười ha hả.

Ông nghĩ thầm: Giá tôi đưa cho cô đâu có thấp! Nếu quả đào này ngon như lời cô nói, kiểu giống trà trong cái bình giữ nhiệt nhét trong áo chống nắng bây giờ, tăng giá... Hừm! Thêm 5 hào nữa cũng chẳng sao!

Nhưng tăng nhiều quá thì khó bán ra ngoài đấy.

Một đoàn người lắc lư, cuối cùng lại men theo con đường cũ xuống núi.

Hai nhân viên khảo sát nhìn thấy thế liền lo lắng nhíu mày: "Mấy quả đào này vận chuyển xuống núi, nhất định phải đi con đường này à?"

Một hai thúng thì không nói, nhưng nếu cả vườn đào hái xuống rồi thu gom, thì đúng là tốn công sức thật.

Tống Đàm lắc đầu: "Không đâu, từ đường lớn bên kia rẽ lên, vòng qua một khúc là có thể đi bằng xe ba bánh rồi."

Không thì lúc hái dưa hấu, vài trăm quả làm sao mà vác nổi!

"Vậy thì tốt."

Hai người kia cũng thở phào nhẹ nhõm. Tuy việc này chẳng liên quan gì đến công việc của họ, nhưng nhìn cô gái trẻ tuổi một mình vác cả sọt đào to đùng, trong lòng ai nấy đều cảm thấy không đành lòng.

Muốn giúp một tay lắm chứ… Khụ, nói ra thì xấu hổ, nhìn cô ấy xách nhẹ nhàng thế này, e rằng bọn họ đi trên đường núi còn không bằng cô ấy nữa.

Lúc về đến nhà, Kiều Kiều vẫn chưa tan học, ông chú Bảy đã thò đầu ra khỏi cửa:

“Đàm Đàm, trưa nay có thêm mấy người ăn cơm đấy?”

Tống Đàm giơ ba ngón tay: “Ba người ạ!”

Bí thư Tiểu Chúc giờ đã là khách quen, đương nhiên đã tính cả phần cô ta rồi.

Ông chú Bảy bước ra từ bếp: “Thế thì để ta ra ruộng bẻ một sọt bắp non.”

Tống Đàm dặn dò ngay: “Bẻ thêm mấy bắp nữa ạ, chiều con muốn nướng hai cái, trưa thì luộc.”

“Được thôi!”

Nhà họ trồng loại bắp chăn nuôi bình thường nhất, mỗi cây có thể ra hai, ba trái, nhiều thì bốn trái, chỉ là như vậy kích thước sẽ nhỏ hơn một chút.

So với mấy giống bắp ăn ngon hơn, lợi thế của loại này là năng suất cao, dân làng trồng chủ yếu để làm thức ăn cho gà, vịt, heo.

Nhưng nhờ có linh khí của cô nuôi dưỡng, bắp chăn nuôi giờ cũng trở thành bắp ngon.

Không tin à? Sáng sớm Kiều Kiều đã bẻ một sọt nhỏ, kết quả là người trong nhà mỗi người cầm một trái vừa đi vừa ăn, chớp mắt đã hết veo.

Lúc này, trên phòng học tầng trên, nghe thấy động tĩnh bên dưới, Kiều Kiều siết c.h.ặ.t nắm đấm: “Em đã nói rồi mà! Em trồng bắp giỏi nhất! Bắp em trồng là ngon nhất trên đời! Năm sau em còn muốn trồng nhiều hơn nữa!”

Tần Quân gật đầu: “Được! Cố mà trồng! Trồng hẳn mười mẫu luôn đi! Sang năm nhà anh qua mua!”

Năm nay thì thôi vậy. Kiều Kiều chỉ trồng có một mẫu, ban đầu bảo là để nuôi gà, vịt, heo, ai ngờ bây giờ xem ra, ngay cả người ăn cũng chẳng đủ, chỉ có lõi bắp là còn sót lại.

Lá bắp thì ông chú Bảy đem gói cơm, râu bắp gom lại phơi khô để dành pha trà.

Lá bẹ thì cho cá cỏ dưới ao với đàn gà vịt ăn.

Còn thân bắp… chắc là phần của mấy con heo.

Nói chung, toàn bộ cây bắp được tận dụng không sót một mảnh nào.

Haiz, tự nhiên cũng thèm bắp nướng ghê…

Thao Dang

---

Bên này, hai người đi khảo sát lại đang vô cùng sửng sốt.

Từ bên ngoài nhìn vào, ngôi biệt thự nông thôn này đã đủ đẹp rồi, ai ngờ vào trong sân mới thấy, nơi này rộng rãi hơn hẳn tưởng tượng!

Ở góc sân, ba ông bà lão đang ngồi nhặt một loại quả lạ, vừa làm vừa tán gẫu.

Trên giàn phía này, treo từng chùm từng chùm đậu đũa khô, cà tím khô, từng lớp từng lớp ớt khô đỏ au rực rỡ.

Từ một góc nào đó, còn lờ mờ nghe thấy tiếng máy móc đang chạy.

Hai người tò mò: “Tôi nghe thấy hình như có tiếng máy?”

Trương Yến Bình đang cầm một quả đào nhâm nhi, nghe vậy thì ngẩn ra một chút: “À, chắc là máy trộn tương ớt đấy. Đặt trong căn phòng ngoài cùng, không thì ồn lắm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-483-loai-thuoc-nay-dang-tin-khong.html.]

Căn phòng đó rộng rãi, có bàn làm việc, lát gạch men, trần đóng la phông, sạch sẽ hơn làm ngoài sân nhiều.

Anh ta nhe răng cười, nước da đen nhẻm, vóc dáng cao to phối với nụ cười chân thành vô cùng: “Lấy hai hũ tương ớt về không? Ở tiệm tôi bán chạy lắm đấy!”

Hai người khảo sát: “…”

Không giấu gì mọi người, việc đi xuống các vùng khảo sát tính xác thực của trợ cấp nông thôn thực ra là công việc rất được ưa chuộng.

Không nói đâu xa, người ta tiện tay tặng hai bó rau xanh, chẳng phải cũng tươi hơn ngoài chợ hay sao?

Đương nhiên, họ không phải vì mấy chuyện đó.

Nhưng mà… sao chỗ này cứ có gì đó sai sai nhỉ?

Cụ thể là sai chỗ nào, nhất thời lại không nói ra được.

Hai người bỗng chốc á khẩu.

Lúc này, lại thấy một người đàn ông trung niên đẩy một chiếc xe ba gác, chở một ít cát, gạch, xi măng vào một căn phòng khác.

“Họ định làm gì vậy?”

“À.” Trương Yến Bình chỉ vào đống kim anh tử ở góc sân: “Thấy không? Đây là một loại dược liệu, cần sấy khô. Nhà không chuẩn bị trước, giờ đành sửa lại một phòng để làm lò sấy.”

Còn gì nữa chứ, ai mà ngờ được loại kim anh tử vốn chẳng có hy vọng bán được này lại lên giá tận 300 tệ một cân, Tống Tam Thành bây giờ khuân gạch cũng thấy phấn chấn hẳn!

Ban đầu ông còn không muốn xây lò sấy, ai ngờ kinh doanh bức bách, giờ phải xây thôi.

---

Hả?

Dược liệu à?

“Dược liệu gì?” Hai người tiện miệng hỏi. Bọn họ chưa từng nghe nói ở địa phương này có ai trồng dược liệu.

Nào ngờ, ngay khoảnh khắc tiếp theo, Trương Yến Bình nháy mắt mờ ám:

“Là loại đó đó! Mấy anh hiểu mà, bổ thận tráng dương…”

Anh ta hạ giọng, vẻ ngoài thô kệch rắn rỏi bỗng có nét đối lập rõ rệt, làm hai người kia không khỏi sửng sốt.

Càng thêm thần bí, Trương Yến Bình còn lén nhìn quanh một vòng, tạo ra một bầu không khí cực kỳ bí ẩn:

“Bí thư của bọn tôi phải tốn không ít công sức mới giữ được một vị bác sĩ đông y lợi hại ở lại! Tay nghề phối thuốc của người ta ấy hả, không giấu gì hai người, thuốc làm từ dược liệu nhà bọn tôi, đoán giá bao nhiêu? Gần một ngàn tệ một viên đó!”

Anh ta khoa tay múa chân.

Anh ta nghe Tống Đàm nói mỗi viên giá 799 tệ, lập tức nghiến răng trợn mắt, rồi ngay sau đó tha thứ luôn cho bác sĩ Quách vì đã chê anh ta “không ổn”.

Nhưng tìm cả một vòng, cuối cùng cũng chẳng thấy Tống Đàm để thuốc ở đâu.

Thôi kệ, tiền không quan trọng, anh ta chỉ muốn xem có ai chịu mua không.

“Hít!!!”

Hai người nhân viên hít sâu một hơi, lúc này nhìn mấy quả kim anh tử đã được bổ đôi, khoét hết hạt, không khỏi kính nể.

Sau đó vội vàng xua tay: “Không không không, bọn tôi ngày nào cũng đi khảo sát, trèo đèo lội suối, sức khỏe còn tốt lắm.”

Trương Yến Bình cũng không thấy có gì lạ.

Dù sao thì anh ta vẫn chưa thương lượng xong tiền hoa hồng với bác sĩ Quách, giờ mở miệng khen người ta, hoàn toàn chỉ là đánh cược thử, thói quen nghề nghiệp thôi mà.

Nào ngờ, lúc thím Liên Hoa bưng một đĩa đào rửa sạch ra mời khách, một trong hai người bỗng tụt lại phía sau hai bước, thấp giọng hỏi:

“Vị bác sĩ đó… thuốc của họ đáng tin không?”

Trương Yến Bình: “!!!”

Chấn động trong lòng chỉ diễn ra chớp mắt, bản năng của một “cò mồi” giúp anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lập tức hạ giọng đầy nghiêm túc:

“Hai anh là người phụ trách khảo sát trợ cấp cho làng bọn tôi! Thuốc này nếu không hiệu quả, tôi dám nói mạnh miệng vậy sao?”

Gió lạnh thổi qua, trời thật sự lạnh rồi…

Đàn ông trung niên bất đắc dĩ lắm chứ bộ, chậc chậc chậc.

Loading...