Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 481: Bốn tệ một cân.

Cập nhật lúc: 2025-02-12 13:50:39
Lượt xem: 260

"Không có gì, không có gì..." Tống Đàm cũng vội vã đưa tay ra chào hỏi.

Cô không quen những lời khách sáo chính thức, nhưng nhìn bí thư Tiểu Chúc làm nhiều lần, bây giờ cô cũng trở nên thành thục và trôi chảy hẳn.

May mà nhân viên bây giờ làm việc hiệu quả cực kỳ. Sau vài câu xã giao, mọi người đều e ngại cái nóng đang ập đến, nên ai nấy nhanh chóng kéo nhau lên núi.

Trước khi đi, đối phương còn không quên liếc mắt đầy ghen tị về phía căn biệt thự mới toanh.

"Ở quê rộng rãi thật, nhà xây đẹp ghê!"

"Cũng tạm thôi," Tống Đàm thản nhiên đáp, "Nhà mình tự xây mà, chỉ có sơn bên ngoài nhìn đẹp hơn chút, chứ ở thì cũng giống nhau cả."

"Các anh đi đường này nè. Trên núi nhà tôi nuôi một con c.h.ó lớn, nhưng nó ngoan lắm, không dễ gì cắn người đâu, đừng sợ nha!"

"Chó thì có gì lạ đâu?"

Đối phương cũng bật cười: "Chúng tôi hay đi xuống mấy vùng quê, chỗ này mới một con c.h.ó chứ cái vườn cây ăn quả rộng cả nghìn mẫu kia nuôi hơn hai chục con c.h.ó sói lớn kìa! Không báo trước một tiếng là mấy con nó lao ra rượt, sợ muốn chết!"

Thấy đối phương khá cởi mở, ông chủ Tiền cũng nhập hội.

"Không sai! Nhưng mấy con c.h.ó dữ thật thì họ đều xích bằng dây sắt hết. Mỗi lần nó nhe răng ra là tôi tê cả da đầu!"

Vừa trò chuyện vừa leo núi, không biết có phải nghe tiếng người hay không, mà bầy gà sau núi nhân cơ hội cất tiếng "cục cục ta, cục cục ta" đầy phấn khích, chắc lại có trứng rồi đây.

Hai người đi khảo sát mắt sáng rực lên! "Không tồi đâu, gà nuôi trong rừng thế này chắc có thị trường lắm, gà mái già lại còn bổ dưỡng nữa..."

Chưa nói dứt lời, họ đã nhìn thấy bầy gà rõ ràng vẫn còn là gà tơ.

Thôi được, gà lớn thế này đang đẻ trứng, ai nỡ g.i.ế.t chứ. Bổ hay không tính sau vậy.

Thấy gà rồi thì lợn chắc không xa đâu.

Quả nhiên, nghe có người tới, mấy con lợn trong chuồng — lúc nào cũng như chưa ăn no — liền hếch mõm lên, bám vào bờ rào mà kêu inh ỏi.

Có mấy con lợn trắng béo múp míp, cũng có những con lợn đen trông rắn chắc hơn, còn có vài con tuy nhỏ mà khỏe ghê gớm!

Chúng va vào cửa chuồng "đùng đùng"... Nhìn cũng biết nuôi tốt cỡ nào!

Hai người khảo sát càng hứng thú hơn.

"Lợn nhà cô nuôi thả nhìn rắn chắc ghê! Khi nào g.i.ế.t lợn nhớ gọi tôi với, tôi mua một ít!"

Giờ kiếm được t.hịt lợn bản địa chính hiệu đâu có dễ. Nghe nhà nào sắp bán, cô bảy dì tám đều phải nhờ mua cho được vài cân.

Thêm nữa, giờ chăn nuôi ở nông thôn cũng có quy định, g.i.ế.t lợn còn phải xin phép... Dù đi khảo sát nhiều, họ cũng hiếm gặp được ai nuôi lợn thế này.

Thời buổi này, ai cưỡng lại nổi t.hịt lợn bản địa với gà mái nuôi thả đâu chứ?

Ngay cả ông chủ Tiền cũng vậy.

Ông nhìn chuồng lợn bán mở rộng, bao quanh cả sườn núi lớn, rồi nhìn mấy con lợn đen trắng vừa khỏe vừa khác biệt, không khỏi động lòng mà quay qua Tống Đàm.

Tống Đàm đành nở nụ cười thương mại.

"Được thôi, chắc phải cuối năm mới g.i.ế.t lợn. Khi nào tới tôi nhắn tin với gửi link cho."

"Nhà tôi có nhóm mua chung địa phương với cửa hàng trên Taotao Bao, mua bán cũng tiện lắm."

"Tốt, tốt!"

Giờ mấy bác gái trong làng cũng bắt đầu học mua sắm online rồi, hai người khảo sát càng thêm hào hứng.

"Nếu cô tự kinh doanh trên Taotao Bao, chịu bỏ chút tiền làm quảng cáo và kéo lượt xem, trái cây trên núi chắc bán không… Ôi trời!"

Một người trượt chân, suýt nữa ngã ngồi xuống đất!

Anh ta ôm c.h.ặ.t thân cây, mặt tái mét nhìn về phía trước.

"Đó là con gì vậy? Sư tử à?"

Người bên cạnh cũng nhìn theo. "Ối giời!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-481-bon-te-mot-can.html.]

Tống Đàm cũng giật mình một cái.

Bí thư Tiểu Chúc vội vàng cười xòa: "Không sao không sao, đây là con c.h.ó nhà cô ấy nuôi, tên là Đại Vương, ngoan lắm. Nào, Đại Vương, hôm nay ăn no chưa?"

Đại Vương hạ giọng: "Gâu!"

Nghe riết cũng quen, bí thư Tiểu Chúc lập tức hiểu ngay: À, vậy là ăn no rồi.

Nhưng hai nhân viên lần đầu tiên nhìn thấy một con c.h.ó to như vậy thì lại tim đập thình thịch... Khoan đã, "gâu" này là ăn no hay chưa ăn no? Nếu chưa no thì nó định làm gì?

Tống Đàm cũng nhanh chóng bước lên hai bước, xoa đầu Đại Vương một cách đầy thương yêu, lần này thật sự không thể trách Đại Vương được.

Nó vốn ngoan ngoãn trốn trong bụi cây ngủ, nhưng cái đầu c.h.ó to tổ chảng lại không có chỗ che, thế là lộ ra hơn nửa, vô tình bị người ta nhìn thấy.

Đại Vương nheo mắt, lập tức cọ đầu vào tay và vai của Tống Đàm, cọ tới mức chiếc yếm đỏ hoa nhỏ trước n.g.ự.c bị lệch sang một bên, cái nơ bướm đằng sau cũng rủ xuống...

Nhưng có lẽ vì chiếc yếm này quá hợp với không khí nông thôn, nên sau khi lặng lẽ quan sát một lúc, hai nhân viên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Rồi sau đó mới hoàn hồn, mẹ ơi, con c.h.ó này to thế?!

Hai người quay sang nhìn nhau, mắt sáng rực: "Chúng tôi chụp một tấm ảnh được không?"

Phải đăng lên vòng bạn bè mới được!

Tống Đàm nhìn Đại Vương, thấy nó đã tự giác ưỡn n.g.ự.c lên, còn cô thì đưa tay chỉnh lại cái yếm cho ngay ngắn: "Chụp đi!"

Hai nhân viên nhìn chằm chằm vào cái yếm hoa đỏ rực, im lặng một giây, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra.

...

Thao Dang

Đứng trước cổng nhà tán gẫu thì lãng phí thời gian, nhưng chạy ra sau núi chụp ảnh c.h.ó thì lại quá vui quên lối về.

Hai người càng chụp càng phấn khích, bắt đầu khen tới khen lui, làm Đại Vương lâng lâng, suýt chút nữa còn muốn tạo dáng.

Tống Đàm nhanh chóng cắt ngang, cuối cùng cũng dẫn họ lên núi.

Mở cánh cổng hàng rào, đập vào mắt là những cây đào xanh mướt, quả chín trĩu trịt, cùng với những dây dưa hấu bò kín mặt đất...

"Hả?"

Hai nhân viên khảo sát sững sờ: "Sao cô lại trồng dưa hấu ở đây?"

Tống Đàm chớp mắt vô tội.

"Lúc đó tôi chỉ muốn tận dụng đất thôi, chứ cũng chẳng có chỗ nào khác phù hợp cả."

Đối phương tỏ vẻ đau lòng: "Dưa hấu thích đất cát, thoát nước tốt, lại cần ánh nắng cả ngày! Cô trồng dưới tán cây đào thế này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến kết…"

Chưa kịp nói hết câu, họ đã thấy một chàng trai trẻ da ngăm đen từ trong rừng đi ra, trên tay ôm một quả dưa hấu to hơn 20 cân, trĩu nặng.

Nhìn lại những quả dưa lớn nhỏ rải rác trên mặt đất—bây giờ đã tháng 7 rồi mà vẫn còn nhiều dưa như vậy, có vẻ không giống như "sinh trưởng kém" chút nào!

Lẽ nào... họ đã tụt hậu so với kỹ thuật trồng dưa hấu tiên tiến nhất rồi sao?

Hai người im bặt.

Bí thư Tiểu Chúc lại đang nghĩ đến khoản trợ cấp vườn cây ăn quả của Tống Đàm, vội vàng giới thiệu:

"Nào nào nào, các anh xem, đây là những cây đào mới trồng năm nay! Nhìn độ phát triển này đi, nhìn mật độ trồng này, chắc chắn đạt tiêu chuẩn!"

Lúc này, hai nhân viên khảo sát cũng hoàn hồn, lập tức vây quanh mấy cây đào, xuýt xoa trầm trồ: "Tôi thấy nhà cô đúng là có tay nghề đấy, cây phát triển rất tốt, chắc cũng tốn không ít công chăm sóc nhỉ?"

"Xem sản lượng quả kìa, đâu giống cây mới trồng năm nay, cây giống cũng rất chất lượng!"

Ừm... Ban đêm lén lút truyền linh khí, đúng là cũng khá cực nhọc.

Tống Đàm thở dài đầy cảm xúc: "Làm nông vất vả lắm, tốn sức mà cũng tốn người, ngày cũng như đêm, mệt thật sự..."

"Nhưng mà, chỉ đợi đến hôm nay thôi! Đào chín rồi, bán được nhiều tiền hơn là được!"

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề!"

Vốn luôn trầm lặng, lúc này ông chủ Tiền lại kích động hẳn lên, hai mắt sáng rực nhìn những trái đào chín mọng.

Loading...