Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 478: Sức mạnh thể chất quá tốt.
Cập nhật lúc: 2025-02-10 08:04:26
Lượt xem: 277
Kể từ khi lão Triệu tiếp quản việc bán rau, hiệu suất làm việc phải nói là ăn đứt Tống Đàm.
Trước đây, Tống Đàm bán rau lúc 9 giờ, đôi khi kéo tận 10 giờ cũng chẳng sao, làm chậm trễ cả kế hoạch tập thể dục sáng của đội ngũ ông bà cô bác ở chợ. Nhưng lão Triệu thì khác, nếu không bị Tống Đàm kịch liệt từ chối, ông ta thậm chí có thể khởi hành từ 4 giờ, xuất phát lúc 5 giờ, và 6 giờ là đã gọi mời mọi người đến mua rau rồi!
Dù sao thì cũng đâu phải ông ấy lái xe.
Sáng nay, người thanh niên trẻ khỏe cơ bắp cuồn cuộn đến giúp bốc dỡ hàng không ai khác chính là cháu của lão Triệu – Triệu Hạo.
“Chậc chậc chậc…”
Nhìn anh ta chỉ dùng một tay mà bưng thùng giấy to như chơi, còn đi tới lui hai chuyến, Tống Đàm không khỏi thèm thuồng: “Thể lực tốt ghê… xuống ruộng cấy lúa chắc nhanh như bay nhỉ?”
Bên cạnh, Tần Quân đang ôm bắp ngô...
Nhìn chằm chằm chẳng chớp mắt, đến mức tai anh thanh niên đỏ bừng mà cô cũng chẳng thấy ngượng, thậm chí còn đang cân nhắc... Thôi bỏ đi, đừng nhìn Tống Đàm xinh đẹp yêu kiều mà lầm, tim cô ấy không bơm m.á.u đâu, toàn là hạt tính toán thôi!
Tần Quân bông đùa: “Vậy cô trực tiếp chiêu mộ người ta luôn đi, nhìn có vẻ giỏi lắm.”
“Thôi bỏ đi, người giỏi thì lương cao lắm, tiếc tiền.” Tống Đàm thở dài. “Mà này, sao nhà mình chẳng sinh ra thêm vài đứa cháu tài giỏi thế nhỉ? Thật ra tôi cũng không ngại lập công ty gia đình đâu.”
Tần Quân liếc nhìn Trương Yến Bình đang bận tính toán, rồi lại quay qua Ngô Lôi mặt mày trơ trơ xách rau từ ruộng về, hai người này đúng là chẳng có chút liên quan gì đến "nhân tài," chỉ được mỗi cái giá nhân công rẻ mạt.
Nghĩ đến đây, Tần Quân bỗng cảm thấy mức lương 5.000 tệ của mình cũng đáng tự hào phết.
Lúc này, rau cũng đã được đóng gói xong xuôi.
Tống Đàm vui vẻ gọi: “Này, cảm ơn anh hôm nay giúp bọn tôi bốc hàng nha. Hai quả dưa hấu này là phần quà riêng cho anh đó.”
Anh thanh niên đỏ mặt: “Đâu có đáng gì đâu chị… tôi cũng đâu làm gì nhiều...”
Nhìn kìa, thật thà chất phác chưa kìa!
Tống Đàm đầy ngưỡng mộ: “Cầm đi, không thì sau này có việc tôi chẳng dám nhờ nữa.”
Sau một hồi qua lại, Kiều Kiều từ kho mang ra thêm một vỉ trứng gà: “Anh ơi, đây là trứng mấy con gà nhà em chăm chỉ đẻ đó. Anh nhớ tìm nhà nào tử tế giúp em nha!”
Triệu Hạo: "À... cái gì cơ?"
Thao Dang
Nhìn đống trứng trước mặt, anh ta cứ có cảm giác như đang nhận nhiệm vụ trọng đại từ làng Vân Kiều vậy.
Ngay cả Tần Quân cũng phải thắc mắc: “Tìm nhà thế nào mới là tử tế?”
Kiều Kiều nghiêm túc trả lời: “Là nhà không lãng phí đồ ăn, cũng không lăn trứng lên vết thương ấy!”
Hôm qua cậu xem TV, thấy một cậu trai lấy trứng lăn cho bạn gái để giảm sưng, lăn xong thì cãi nhau, trứng còn rơi vỡ tan tành. Nghĩ mà đau lòng quá trời!
Mọi người: “…”
“Được rồi!” Triệu Hạo gật đầu nghiêm túc: “Khi bán rau, tôi sẽ hỏi xem có ai thích ăn trứng không. Chắc chắn họ sẽ không lãng phí đâu.”
Trứng mười tệ một quả, ai dám phí phạm mà lòng không đau chứ?
Bên này, Tống Tam Thành lại có chút lo lắng: “Trứng mười tệ một quả, chỗ mình có ai mua không?”
“Thì cứ thử xem sao ạ.”
Tống Đàm thoải mái nói: “Không bán hết thì mình ăn, cũng đâu hỏng ngay được.”
Dù gì cô cũng xem trên mạng thấy mấy loại trứng vô trùng ăn sống gì đó, một quả cũng mấy chục tệ. Trứng nhà cô tuy không đạt chuẩn đó, nhưng hương vị chắc chắn ngon hơn nhiều.
Huống chi đây là trứng lứa đầu tiên, vốn dĩ đã đắt hơn bình thường rồi.
Chờ lứa sau, giá sẽ giảm chút xíu. Ai mà mua rau 20 tệ lại không muốn thử một quả trứng tươi ngon chứ?
Thử rồi mới biết không lỗ!
Lúc này, Trương Yến Bình tiến lại gần, tò mò hỏi: “Giờ trứng gà quê cũng khó mua lắm phải không dượng? Sao hồi trước nhà dượng không nuôi thêm vài chục con ở nhà?”
Câu này là nhắc đến thời điểm trước khi Tống Đàm về quê.
Tống Tam Thành thở dài ngao ngán: “Con chỉ thấy kẻ trộm ăn no chứ không thấy họ bị đánh đâu, nuôi nhiều gà quá dễ sinh bệnh lắm. Mà còn bị mất trộm nữa. Đầu năm mua mấy con gà con, đến cuối năm còn lại được một nửa là may rồi... Sau này bọn dượng còn phải đem hết gà sang nhà ông nội của Đàm Đàm cho nuôi chung luôn đấy.”
“Trứng gà quê thì bé tí, nhà cũng phải để lại ăn, tích góp mãi được mười mấy hai chục quả cũng chẳng còn tươi, nên cuối cùng chẳng bán nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-478-suc-manh-the-chat-qua-tot.html.]
Quan trọng nhất là mỗi năm vợ chồng ông đều phải ra ngoài làm thuê, không có thời gian mà chăm bẵm.
Đang nói dở thì thấy ông già bà lão hôm qua lên núi hái kim anh tử cũng bước vào.
Phải nói là hôm qua bọn họ hăng say lắm, ba người cộng lại hái được tận 120 cân, cả một vạt kim anh tử bị bọn họ quét sạch, tuyệt đối không sót một quả nào!
Cũng may trời tối, chứ nếu không, Tống Đàm thật sự lo bọn họ còn phải lật tung cả lớp dưới tìm tiếp. Không đến mức đó đâu nhỉ? Đợi lứa sau kết trái rồi hái tiếp cũng có sao đâu.
May thay, công việc hôm nay lại khác.
Ba người họ phối hợp nhịp nhàng, nhặt từng quả kim anh tử đang được trải ra phơi khô rồi cho vào túi, sau đó đeo găng tay, ra sức xoa nắn thật mạnh để chà sạch hết gai nhỏ.
Bí thư Tiểu Chúc vừa bước vào sân đã thấy cả đám đang hì hục chà xát, mặt mày không khỏi méo xệch.
“Ui dào, bác gái Trần ơi, bác không sợ bị gai đ.â.m à? Cứ cho vào bao, lấy chân giẫm là được mà?”
“Thế chẳng phải còn tốn sức hơn sao!” Bà cụ Trần thản nhiên đáp: “Tôi già rồi, lỡ đâu đứng không vững mà ngã thì làm sao? Dùng tay đi, có đeo găng rồi còn gì!”
“Đúng đó!” Bà cụ Lý cũng không chịu thua: “Hồi còn trẻ làm nhiều, chai tay còn dày hơn bây giờ, lúc ấy có cần găng đâu, cứ thế chà lên bao tải là xong.”
Thôi được rồi.
Bí thư Tiểu Chúc đành phải công nhận bọn họ quá lợi hại.
Sau đó, cô ta quay sang hỏi Tống Đàm: “Hôm qua chẳng phải cô nói hôm nay bắt đầu bán đào à? Sao không thấy gọi người lên núi hái?”
“Không vội, không vội.”
Tống Đàm đang cùng Kiều Kiều và Trương Yến Bình mở rộng thùng đóng gói: “Không phải cô nói hôm nay dẫn người tới xem sao? Nếu bận hái đào, tôi lại không tiếp đón được bên này.”
Làm sao mà bán hàng cho người ta được chứ?
Hơn nữa, dù là bán hàng qua livestream thì cũng phải khởi động trước một chút chứ. Dù đào mỏ quạ này bảo quản khá lâu, nhưng cứ hái sớm một ngày thì lại mất đi một ngày tươi ngon, tốt nhất cứ đợi có đơn rồi hái cũng chưa muộn.
“Ừm, vậy cũng hợp lý.”
Bí thư Tiểu Chúc nghĩ nghĩ, đúng là vườn trĩu quả mà không dám hái, mới phù hợp với tình cảnh khó tiêu thụ nông sản hiện nay!
Tiện thể, cô ta cũng tranh thủ hỏi thăm thêm vài đầu mối tiêu thụ.
“Đào này định bán thế nào?”
Vừa hỏi, cô ta vừa đưa tay lấy một quả từ đĩa trái cây trên bàn, sáng nay vừa mới rửa xong, từng quả đào xanh to tròn, chóp hơi cong nhọn, da bóng lưỡng, nửa đỏ nửa xanh, nhìn mà mát cả mắt.
Nói đến giá cả, Tống Đàm cũng đau đầu, may mà tối qua ăn đào xong, mọi người đã bàn bạc ra một con số hợp lý.
“60 tệ một cân, một thùng bao phí ship, nhưng chỉ áp dụng với riêng đào thôi. Nếu mua thêm thứ khác trong tiệm thì không được miễn phí vận chuyển.”
Điều này cũng liên quan đến cách thức giao hàng.
Số lượng đào nhiều, đến lúc đó chắc chắn sẽ vừa hái vừa đóng thùng gửi đi ngay trong ngày. Thùng đựng trái cây đều là hàng đặt riêng, lót bọt biển chắc chắn, chỉ sợ đào bị dập.
Nếu thêm mấy món khác trong tiệm vào thì gói hàng lại khó gửi.
Vậy nên, quyết định một thùng bao ship là hợp lý nhất.
Như vậy sẽ thu hút nhiều người cắn răng mua hẳn một thùng để thử, giúp tăng lượng tiêu thụ.
Dù gì thì rau củ trà cỏ bình thường, ai không thích thì mãi mãi cũng không thích. Nhưng trái cây thì ai chẳng ăn?
Nghe khen nhiều quá, kiểu gì chẳng động lòng mà đặt mua thử.
Bí thư Tiểu Chúc đang định cắn quả đào, nghe vậy liền “rắc” một cái, gặm đứt luôn phần chóp mỏ quạ.
“60 tệ một cân mà cô còn làm như thiệt thòi lắm vậy?”
Cô mà báo giá này ra ngoài, chắc chắn có người nghĩ ngay đến chuyện nông sản khó bán trong thời đại này không phải không có lý do đấy chứ?
Tống Đàm lại vô cùng tự tin: “Chẳng phải là ưu đãi lắm rồi sao? Tận 5 cân lận đó, còn bao ship nữa mà!”
Tính ra cũng không mắc hơn bao nhiêu so với giá dự kiến ban đầu là 40 tệ.
Hơn nữa…
“Cô cứ nói xem, đào này có ngon không?”