Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 471: Trong giấc mơ.

Cập nhật lúc: 2025-02-10 08:04:13
Lượt xem: 270

Tại trạm giao hàng Feng Feng vào sáng sớm.

Nhân viên nhanh chóng phân loại từng kiện hàng mới được chuyển tới. Đang chăm chú quét mã, bỗng có người thốt lên đầy ngạc nhiên:

“Triệu Tiểu Thụ, đây còn có một kiện hàng gửi cho anh này! Muốn tụi tôi giao tới nhà luôn hay anh lấy ngay bây giờ?”

Triệu Tiểu Thụ - anh nhân viên giao hàng – bật cười ha hả:

“Trời nóng thế này, bắt mấy anh chạy thêm chuyến nữa làm gì? Để tôi xem nào!”

Anh ta ghé mắt nhìn, quả nhiên địa chỉ là thôn Vân Kiều mà anh ta hằng nhung nhớ.

Trong lòng phấn khởi, anh ta nhanh chóng quét mã ký nhận rồi thoăn thoắt mở thùng hàng. Cuối cùng cũng lấy ra hai chiếc lọ nhỏ được bọc kín bằng lớp màng nhựa dày.

“Cái gì vậy?”

Đồng nghiệp tò mò ghé lại gần:

“Nhìn bộ dạng anh nâng niu thế kia, chắc là thứ gì quý giá lắm, chẳng lẽ là tương ớt?”

Triệu Tiểu Thụ khựng lại:

“Ở đâu ra tương ớt mà gửi qua dịch vụ Feng Feng chứ?”

Chi phí vận chuyển kiểu này chắc không rẻ đâu!

Nhưng anh ta đã không chờ được nữa, vội vàng mở nắp lọ. Chỉ trong tích tắc, hương thơm nồng đậm lan tỏa khắp phòng, khiến mọi người không hẹn mà cùng nuốt nước miếng ừng ực.

Phản ứng lại rất nhanh, Triệu Tiểu Thụ lập tức đậy nắp, nhét lọ tương vào túi rồi chạy biến ra ngoài như một cơn gió:

“Khu vực của tôi đã phân loại xong rồi, tôi đi giao hàng đây!”

“Khoan đã!”

Phía sau vang lên tiếng gọi bất mãn của đồng nghiệp, nhưng Triệu Tiểu Thụ chẳng buồn bận tâm. Anh ta phóng như bay trên chiếc xe giao hàng, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện:

“Lần trước chỉ mới mở nắp trong thang máy thôi mà đã có người kéo tới hỏi thăm. Nếu còn nán lại, chưa kịp mang tương ớt về nhà, chắc bị bọn họ cướp sạch rồi! May mà mình nhanh trí.”

Nghĩ tới đây, anh ta không kìm được mà chảy nước miếng. Giá mà sáng nay đừng ăn cơm, mua hai cái bánh bao về chấm tương thì ngon biết mấy...

Anh ta lại tiếc rẻ:

“Đúng là vẫn nghèo quá!”

Nếu không thì bao nhiêu món ngon trong cửa hàng trực tuyến Taotao Bao đều có thể mua hết về nhà rồi.

Nấm tuyết nghe nói rất ngon, trà thì ai cũng khen nức nở, còn mật ong nữa… Nghe nói phụ nữ mang thai nên ăn nhiều mật ong và nấm tuyết nhỉ?

Nhưng giá cả thì đắt đỏ thật đấy...

Triệu Tiểu Thụ nhíu mày, gương mặt đầy vẻ trăn trở.

---

Mười giờ sáng, anh ta lại xuất hiện tại khu chung cư Vạn Hòa Viên.

Khi leo lên tầng để giao hàng, anh ta mới nhớ ra đây cũng là một đơn gửi từ thôn Vân Kiều.

Hôm nay, kiện hàng của anh Lục sao lại dài thế này nhỉ?

Theo lý mà nói, chiếu cỏ mềm dẻo do Tống Hữu Đức đan hoàn toàn có thể gấp lại được. Nhưng vì chiếu của ông dày hơn bình thường, nếu trải lên đệm cao su hiện đại thì không được phẳng lắm, thế nên cuộn tròn vẫn tiện hơn.

Dù gấp lại không hỏng, nhưng chắc chắn sẽ mất thẩm mỹ.

Đặc biệt là anh Tiểu Trương, lần trước đã xin phép vợ để mua một chiếc chiếu cỏ, tối đó cũng cuộn lại mang về nhà. Vì thế, khi đóng gói, anh ta càng không nỡ gấp chiếu để bị tạo nếp.

Giờ đây, Triệu Tiểu Thụ đưa kiện hàng cho Lục Xuyên mà không nỡ rời đi.

Anh ta tò mò không biết bên trong liệu có sản phẩm mới nào không. Nhưng tiếc thay, Lục Xuyên chẳng cảm nhận được sự háo hức đó. Sau khi cảm ơn lịch sự, anh liền đóng cửa ngay.

Lục Xuyên mở kiện hàng, bên trong là một cuộn chiếu cỏ xanh biếc như ngọc.

Khi chạm tay vào, cảm giác mát lạnh kèm theo hương cỏ dịu dàng tỏa ra. Dưới cái nắng gay gắt bên ngoài, dường như cả không gian bỗng trở nên dịu mát.

Lục Xuyên ngạc nhiên trong giây lát, rồi rút chiếu ra, phát hiện dưới đáy có một chiếc lọ sứ trắng nhỏ được bọc kín bằng nhiều lớp màng bảo quản và màng khí.

Lại là sản phẩm mới sao?

Bây giờ, Lục Xuyên đã phát hiện ra một điều: nếu cửa hàng "Taotao Bao" của Tống Đàm có thứ gì hay ho, thì bên anh chắc chắn sẽ nhận được đầu tiên.

Vì vậy, anh đặt chiếc chiếu cỏ sang một bên, rồi mở gói hàng nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-471-trong-giac-mo.html.]

Hộp sáp trắng chỉ to cỡ lòng bàn tay, có thể nắm gọn trong một tay. Mở nắp ra, bên trong có sáu viên thuốc sáp nhỏ xíu.

Đây là tấm lòng của bác sĩ Quách Đông, người đã đặc biệt cân nhắc đến nhà Tống Đàm có ba chàng trai to lớn, nên mỗi người được tặng hai viên miễn phí.

Tiếc là, chẳng ai đánh giá cao món quà này cả, đúng kiểu "báu vật rơi vào tay kẻ không cần". Cuối cùng, lại bị Tiểu Trương vô tình đóng gói nhầm vào đây.

Nhưng, Lục Xuyên thì chẳng biết gì hết.

Anh đưa lên mũi ngửi thử, chỉ có mùi thuốc thoang thoảng, thuốc viên thảo dược sao?

Theo lý mà nói, loại đồ này không nên ăn bừa. Nhưng anh bẻ viên thuốc sáp ra xem xét một lúc, lại nhớ đến những món ăn ngon tuyệt mà dạo gần đây mình đã được thưởng thức…

Không nói đâu xa, chắc chắn không có hại!

Thế là, anh chẳng chút do dự mà nuốt luôn…

Uầy!

Vừa nhai nuốt xuống, Lục Xuyên lập tức nhíu mày.

Bởi vì viên thuốc này, ngoài chút dư vị ngọt của mật ong, thì đúng là… chỉ có vị thuốc đắng ngắt.

Chẳng lẽ gửi nhầm thật à?

Anh nhìn chằm chằm vào hộp sáp trắng trong tay, do dự một chút, rồi tiện tay đặt sang một bên.

Sau đó, anh lại tiếp tục mở ra chiếc chiếu cỏ, sợi cỏ được đan c.h.ặ.t chẽ từng lớp, hoa văn xung quanh cũng đặc biệt tinh tế. Không cần phải nằm thử, anh cũng có thể tưởng tượng ra cảm giác mát mẻ khi nằm lên đó.

Lúc này, anh chỉ lấy khăn ướt lau qua loa một lượt, rồi nhanh chóng trải lên giường.

Bây giờ đã hơn 10 giờ sáng, đợi anh nấu xong bữa trưa, sẽ có thời gian tận hưởng sức hấp dẫn của chiếc chiếu này.

Nhưng mà…

Lục Xuyên theo thói quen xem lại hình ảnh chi tiết của sản phẩm, thấy ghi rõ là thủ công 100%, lại nhìn mức giá…

Đây đúng là một trong số ít những món đồ có giá hợp lý trong cửa hàng.

Tất nhiên, "hợp lý" không có nghĩa là 999 tệ thì rẻ, mà là so với các sản phẩm cùng loại ở cửa hàng khác, giá này không những không tăng mà còn giảm.

Thao Dang

Tốt thật đấy.

Anh chỉ suy nghĩ một chút liền hiểu ra, chắc đây là chiến lược khuyến mãi của họ. Dù gì thì giữa mùa hè oi bức, cũng phải có một sản phẩm bán chạy chứ…

Thế nhưng, khi anh đang xem kỹ trang chi tiết sản phẩm, vừa quay lại, đã thấy trạng thái hiển thị là ‘Hết hàng’.

Lục Xuyên: …

Đoán hay lắm, lần sau đừng đoán nữa thì hơn.

Chẳng lẽ do trước đó anh không để ý nên bỏ lỡ lúc cập nhật hàng mới?

Hay là… số lượng bán ra rốt cuộc là bao nhiêu mà lại hết nhanh vậy?

Đây thật sự là chiến lược khuyến mãi của họ sao?

Lúc này, anh cũng không khỏi cảm thấy hoang mang trong chốc lát.

---

Lục Xuyên biết, mình đang mơ.

Có một năm, anh đến một thảo nguyên biên giới.

Cỏ xanh mơn mởn, gió thổi tạo thành những đợt sóng lượn. Những bông hoa rực rỡ ở phương xa như cầu vồng tô điểm trên nền xanh bát ngát, yên bình mà đẹp đẽ.

Và khi cơn gió mang theo vị lạnh lẽo quét qua, mọi bụi trần và tạp niệm trong lòng anh dường như cũng theo gió bay xa.

Trời đất bao la, tâm hồn anh cũng vì thế mà càng lúc càng bay cao…

Nhưng, lý do anh biết mình đang mơ…

Là bởi vì trên thảo nguyên, gió thổi qua cỏ, ngoài bò dê ra thì còn có cả những bãi phân bò to đùng.

Thế nên, trải nghiệm thực tế hồi đó hoàn toàn không đẹp đẽ như trong giấc mơ, nhất là khi gió còn mang theo mùi phân bò nồng nặc.

Hoàn toàn khác hẳn với mùi cỏ thơm trong giấc mơ này.

Thậm chí, so với hương trà xanh trước đây, mùi hương này còn mang đến một cảm giác thiên nhiên phong phú, khiến người ta không thể không đắm chìm trong sự tuyệt diệu của nó…

Dù biết rõ chỉ là một giấc mơ, anh vẫn không nỡ rời đi.

Loading...