Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 470: Bệnh nhân nhận thuốc (Toàn bộ từ góc nhìn người qua đường).
Cập nhật lúc: 2025-02-08 01:25:47
Lượt xem: 313
Vừa từ nhà hàng kiểm tra trở về, Vương Khánh Sơn đã nhận được cuộc gọi từ bên giao hàng.
“Xin chào, anh Vương phải không? Bên này có bưu kiện Feng Feng gửi cho anh, xin hỏi anh có ở nhà không?”
“Có, có, có.” Anh ta vô thức trả lời, sau đó bắt đầu suy nghĩ xem gần đây mình đã đặt mua gì.
Suy đi tính lại, anh ta vốn không có sở thích mua sắm online, chẳng lẽ là vợ anh ta dùng tên của anh ta để đặt món gì đó?
Còn đang cố nghĩ ra thì chuông cửa đã vang lên.
Con gái 6 tuổi của anh ta, Linh Linh, vui vẻ chạy tới: “Con mở cửa nhé!”
Sau đó, cô bé nhận được một chiếc hộp nhỏ, tò mò nhìn Vương Khánh Sơn: “Ba ơi, cái này là gì thế? Con mở bưu kiện được không?”
Vương Khánh Sơn cười cười: “Ba cũng không biết nữa. Nếu con muốn mở thì…”
!
!
Một giây tỉnh ngộ, anh lập tức nhớ ra có khả năng đó là gì.
Ngay lập tức, anh lao lên như mũi tên, giật lấy chiếc hộp, sau đó giấu ra sau lưng, cố gắng giữ vẻ mặt điềm tĩnh:
“Linh Linh, đây là một số đồ phục vụ công việc của cha, rất quý giá. Con đi xem hoạt hình trước đi, được không?”
Linh Linh tiu nghỉu quay đi, còn Vương Khánh Sơn thì vội vàng chạy vào phòng ngủ, mở gấp gáp bưu kiện ra.
Đúng như dự đoán.
Thao Dang
Một chiếc hộp tròn nhỏ bằng sứ trắng quen thuộc, bên trong là ba viên thuốc sáp đường kính khoảng một centimet.
Đây là loại thuốc mà anh ta mua được nhờ giới thiệu từ một người bạn, do một bác sĩ họ Quách điều chế.
Không phải lần đầu tiên Vương Khánh Sơn mua loại này. Tuy tác dụng không thể "thần tốc" như một loại viên xanh nổi tiếng nào đó, nhưng nếu dùng lâu dài thì đúng là có tác dụng bồi bổ thận… khụ khụ, tăng cường sức khỏe.
Thật ra mà nói, về chăm sóc sức khỏe, công nghệ cổ truyền của ông bà tổ tiên mình vẫn đáng tin cậy hơn.
Hiện giờ anh ta đã ngoài 40 tuổi, thời trẻ bận rộn làm việc không chăm chút cho cơ thể, giờ có muốn bù đắp lại cũng khó.
Trong khi đó, vợ anh ta dù chỉ kém anh ta hai tuổi nhưng hôm nay tiêm collagen, mai làm liệu trình trị nám, hết thứ này đến thứ khác, trông ngày càng trẻ trung. So với cô ta, anh ta đúng là hơi chênh lệch.
Cũng chính vì lý do đó, Vương Khánh Sơn càng chú ý hơn đến giá trị của bản thân mình, dù là về kinh tế, cảm xúc, hay… thể chất.
Dù sao đi nữa, đàn ông mà không có giá trị, sớm muộn gì cũng bị đá văng ra.
Lần trước bác sĩ Quách bảo lần này tìm được dược liệu rất tốt, hiệu quả có thể vượt xa loại trước, mời mọi người thử thuốc mới.
Nghe đâu nếu hiệu quả tốt, giá sau này sẽ không rẻ. Nhưng với Vương Khánh Sơn, chút tiền lẻ này không đáng là gì. Quan trọng là sức khỏe của anh ta.
Trùng hợp là lần trước bác sĩ Quách bận rộn gì đó nên thuốc bị hoãn mất một tuần. Giờ thì hàng đã đến, có thể dùng được rồi.
Vừa nghĩ, anh ta vừa lấy ra một viên sáp trắng. Một tay cầm cốc nước, tay kia nhẹ nhàng bẻ viên sáp ra làm đôi, lộ ra viên thuốc nhỏ màu đen nâu bên trong, có mùi mật ong và vị đắng của dược liệu.
Ngay sau đó, anh ta uống hết viên thuốc cùng nước trong một hơi, không hề nao núng.
Ừm… Ăn kiểu này cũng chẳng khác gì thuốc viên trước đây lắm, không biết dược liệu mà bác sĩ Quách nói là loại tốt, rốt cuộc tốt đến mức nào nhỉ?
Nếu mà biến thành thuốc “hổ lang chi dược” (*) thì anh ta chịu không nổi đâu. Dù gì anh cũng đã bốn mươi rồi, nếu cơ thể bị vắt kiệt thì đúng là lỗ to!
(*) Hổ lang chi dược: Ý chỉ loại thuốc giúp tăng cường sinh lực nhưng quá mạnh, dễ gây tác dụng phụ.
Nhưng y thuật của bác sĩ Quách trong nhóm bạn bè của anh ta thì ai cũng khen nức nở. Thế nên, Vương Khánh Sơn cũng chỉ nghĩ ngợi một chút rồi nhanh chóng gạt ra sau đầu.
Anh ta cũng chẳng phải nhân vật giàu có khét tiếng gì, chỉ là tự thân lập nghiệp, hiện giờ có ba chuỗi nhà hàng, mỗi ngày việc cần xử lý cũng không ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-470-benh-nhan-nhan-thuoc-toan-bo-tu-goc-nhin-nguoi-qua-duong.html.]
Cuối tuần con ở nhà, anh ta tranh thủ giải quyết nốt công việc.
Đến khi ngẩng đầu lên, đã thấy con gái đang kéo ống tay áo anh ta.
“Cha ơi, trưa nay mình ăn gì thế?”
Lúc này Vương Khánh Sơn mới giật mình.
Mười hai giờ rồi!
Anh ta ngạc nhiên, sao hôm nay làm việc lại tập trung lâu thế này? Trước kia cứ làm một lát là lại mất tập trung, hoặc đau lưng mỏi eo đến mức phải đứng lên đi lại…
Anh ta không nghĩ nhiều, chỉ vội đứng dậy, nhưng khi bàn tay chạm vào mặt bàn lạnh lẽo, anh ta bỗng cảm thấy một luồng khoan khoái.
Vương Khánh Sơn quay đầu nhìn điều hòa: 22 độ.
Đúng rồi mà, con gái vẫn đang mặc áo len đây! Nhưng sao bản thân lại thấy người hơi nóng?
Thế nhưng, cảm giác nóng này lại có chút kỳ lạ, không phải cái kiểu nóng bức khó chịu, mà giống như một luồng khí ấm áp xoay tròn từ bụng lan tỏa lên trên, ngay cả vùng thắt lưng và lưng cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Dù vậy, anh ta cũng chẳng để tâm lắm, nhanh chóng đi chuẩn bị cơm trưa cho con gái.
Cứ thế một ngày trôi qua. Khi màn đêm buông xuống, Vương Khánh Sơn nhìn những việc đã hoàn thành trong tay, không khỏi hài lòng.
“Hôm nay hiệu suất làm việc đúng là cao thật!”
Anh ta sung sướng tự đắc, tinh thần thế này, e là mấy thanh niên còn chưa chắc bì kịp mình! Đúng là chăm sóc sức khỏe lâu dài sẽ có tác dụng mà!
Vừa nghĩ vậy, thì thấy vợ đã về.
Rõ ràng cũng hơn ba mươi tuổi rồi, vậy mà hôm nay mặc chiếc sườn xám xanh lam, trang điểm tỉ mỉ, dáng người thon thả, trông chẳng khác gì một cô gái trẻ.
Haizz, vợ chồng cùng nhau ra ngoài, người không quen còn thường thì thầm đoán già đoán non quan hệ của họ nữa.
Nghĩ đến đây, Vương Khánh Sơn không khỏi có chút chạnh lòng.
Nhưng không biết vì sao, hôm nay anh ta lại thấy vợ mình đặc biệt cuốn hút, không nhịn được cứ liếc nhìn mãi, đến mức vợ chồng lâu năm mà cũng có chút ngại ngùng…
Dỗ con gái đi ngủ xong, vợ liếc anh ta một cái, “Hôm nay anh làm sao thế? Cứ nhìn em suốt.”
Nói xong còn hơi hơi xấu hổ, bởi ánh mắt của lão Vương hôm nay nóng bỏng lắm, y như hồi mới yêu vậy.
Vương Khánh Sơn theo phản xạ trả lời ngay: “Anh thấy hôm nay em đặc biệt xinh đẹp, đặc biệt quyến rũ!”
“Thật á?” Cô nàng lập tức vui vẻ, rồi lao ngay đến bàn trang điểm, soi gương thật kỹ.
“Không tệ không tệ. Dự án dưỡng da mới bên chỗ họ làm cũng ổn lắm. Á!”
Còn chưa dứt lời, cô đã cảm thấy vòng eo bị siết chặt, giọng nói của Vương Khánh Sơn thì thì thầm bên tai, một luồng hơi nóng kỳ lạ cuộn trào…
Sáng sớm hôm sau, khi Vương Khánh Sơn mở mắt, ánh nắng vàng nhạt đã len lỏi qua rèm cửa sổ.
Thế nhưng, đồng hồ trên điện thoại mới chỉ 6:30, sớm hơn bình thường hẳn một, hai tiếng!
Vậy mà anh ta thức dậy chẳng thấy đầu óc mơ màng, chân tay rệu rã, mà ngược lại, tinh thần phấn chấn, cảm giác như có thể đi bộ thêm mấy vòng quanh khu chung cư!
Bên cạnh, vợ vẫn đang ngủ say.
Vương Khánh Sơn ngẫm nghĩ, cảm nhận trạng thái cơ thể như trở về thời trai trẻ, nhưng hôm qua rõ ràng mọi thứ vẫn bình thường, chẳng có gì khác biệt cả!
Ồ không đúng, hôm qua anh ta có uống thuốc mới của bác sĩ Quách.
Không chút do dự, anh ta lập tức lấy điện thoại ra nhắn tin.
“Bác sĩ Quách, thuốc mới của cô, hiệu quả bồi bổ quá đỉnh! Còn hàng không? Bao nhiêu tiền? Tôi đặt trước hai tháng!”