Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 466: Cuối cùng cũng được miễn phí vận chuyển rồi!

Cập nhật lúc: 2025-02-08 01:25:40
Lượt xem: 276

Cùng lúc đó, tại tâm điểm bị tám chuyện của phòng livestream, vợ của lão Trịnh, Vân Vân, đang gọi điện cho em gái.

“... Ngày nào cũng dặn em học hành cho đàng hoàng, đừng có nghĩ lung tung... Ly hôn cái gì? Thoát khỏi biển khổ cái gì? Chị đây sống tốt lắm... Ai bảo chị giả vờ cười?”

“... Chị nói cho mà biết, Vân Đóa, bây giờ đi làm công nhân trong xưởng mà không có bằng cấp còn bị loại ngay từ vòng gửi xe. Nếu em dám bỏ học cấp ba để chạy ra ngoài, chờ chị gặp được em thì sẽ đánh gãy chân đấy!”

“... Con bé này, chị đã nói bao nhiêu lần rồi, chị sống rất tốt. 40, 40 tuổi thì sao hả?! Yêu với đương cái gì, em nghĩ nhiều quá đấy... Cần tình yêu làm gì? Chị chỉ muốn tìm một chỗ có cơm ăn no, nhà có tiền để gả qua, người ta muốn tìm vợ, hai bên hợp nhau thế này không phải quá đẹp đôi à?”

“... Không có bố mẹ chồng, tiền trong nhà lại do chị quản... Em không biết đấy thôi, đất bên này màu mỡ lắm, núi cũng nhỏ hơn ở quê mình, nhưng mà chẳng ai chịu làm ruộng cả... Trồng gì á? Mỗi năm đi làm công nửa năm thôi cũng kiếm được hơn mười nghìn tệ rồi...”

“Chị điên à? Ly hôn á... Xì! Tìm trai trẻ làm gì? Trai trẻ có để chị cầm tiền không? Có nuôi nổi em với hai đứa Vân Sơn, Vân Hải đi học không?”

“... Chị nói bao nhiêu lần rồi, hy sinh cái gì mà hy sinh, chị thích cuộc sống như này!”

“... Chị khổ đủ rồi, chị không muốn khổ nữa... Thôi không nói với em nữa! Dù sao em cứ ngoan ngoãn học xong cấp ba, sau này đi làm, lúc đó hai đứa Vân Sơn, Vân Hải cũng lớn rồi, con trai mà, kệ chúng nó...”

Vân Vân cúp máy.

Lúc này đã hơn 4 giờ chiều.

Lão Trịnh vẫn đang ngủ trưa trong nhà, cô ta chẳng thấy ông ấy lười biếng chút nào, mà còn nhìn ra cánh đồng hoang trước mặt, lại thở dài một tiếng đầy hạnh phúc nhưng cũng có chút tiếc nuối.

“Đất màu mỡ thế này mà bỏ hoang thì tiếc quá…”

Nhưng nghĩ lại thì cô ta vẫn cảm thấy vui vẻ:

“Không phải làm ruộng, đúng là quá tốt.”

Hơn nữa, lão Trịnh dù độc thân nhưng trong tay lại có hơn mười mấy vạn tiền tiết kiệm! Ông ấy nói tuy mình tiêu tiền thoáng tay, nhưng đi làm phụ hồ cho đội xây dựng bên ngoài, mỗi tháng cũng kiếm được tám, chín nghìn tệ... Trời ơi, lương cao thế!

Bây giờ tiền đều do cô ta quản, cô ta còn kết hôn rồi giữ lại một vạn tệ cho cha mình, sau này có thể sống ung dung tự tại rồi!

Tất nhiên, kiểu hạnh phúc nông dân này, ăn đủ khổ, gian nan mãi mới đạt được, thì đám người trong livestream làm sao mà hiểu nổi.

Dù sao thì trong mắt phần lớn người xem, làm người là phải tự cường không ngừng, cái gọi là gông cùm tình thân gì đó có thể cắt đứt bất cứ lúc nào...

Còn về nỗi vất vả của nghề nông?

Ôi trời ạ, đó chính là cuộc sống điền viên thơ mộng như Đào Uyên Minh (*) mà!

(*) Đào Tiềm, biểu tự Nguyên Lượng, hiệu Uyên Minh, lại có biệt hiệu là Ngũ liễu tiên sinh, là một trong những nhà thơ lớn của Trung Quốc thời nhà Tấn và Lưu Tống – Nguồn sưu tầm.

Mà đất quê Vân Vân thì cằn cỗi... Ôi dào, công nghệ bây giờ phát triển lắm rồi, ngay cả sa mạc còn trồng cây xanh được cơ mà! Chỉ cần bón nhiều phân, dùng máy móc cải tạo là xong ấy mà!

Bình luận trong livestream lập tức trở nên rôm rả.

Thao Dang

Cũng may Kiều Kiều không đọc bình luận, nếu không thì tinh thần tám chuyện của mọi người lại càng bùng nổ hơn nữa.

Mãi đến lúc này, phòng livestream mới phát hiện.

Xem livestream cũng hơn một tiếng rồi, ông bà nội trong khung hình tay chân cũng đâu có chậm, vậy mà mãi mới đan được có một đoạn ngắn xíu thế này?

[Tốc độ làm thủ công cũng chậm quá đi!]

[Tôi vừa lên Taotao Bao xem mấy cái chiếu cỏ, thấy chiếu bên này hình như mềm hơn ấy, cọng cỏ nhỏ hơn...]

[Ơ, mà sao màu lại xanh mướt thế? Nhuộm màu à?]

[Ừ nhỉ, sao lại xanh đều thế này?]

[Đều màu á? Thôi nhìn góc kia kìa, chỗ màu không đều ấy, chắc chắn là người ta cố ý chọn đống này để trông bắt mắt hơn.]

[Nhưng tôi chưa từng thấy chiếu cỏ nào xanh ngọc thế này... Hay là nhuộm rồi?]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-466-cuoi-cung-cung-duoc-mien-phi-van-chuyen-roi.html.]

[Nhuộm làm gì? Phá hủy cả danh tiếng tốt đẹp chứ được gì?]

[Tôi lại thấy không giống. Mọi người bảo, cái gì có thể nhuộm lá cỏ thành trong suốt, xanh như ngọc bích thế này?]

[Chỉ cần nhìn thôi cũng khiến lòng người nhẹ nhàng thư thái, tôi thích.]

[Tôi mặc kệ. Từ cái hôm xem livestream thấy chiếu cỏ trên giường của streamer, tôi quyết tâm nhất định phải mua một cái.]

[Tôi cũng thế. Người như tôi mùa hè nóng nực, bật điều hòa lạnh run người mà vẫn cần đắp chăn. Nửa đêm lại đổ mồ hôi như tắm, xong đá tung chăn, rồi lại cảm lạnh vì lặp đi lặp lại…]

[Tôi ở chung cư, tiền điện nước tính giá thương mại, mỗi tháng tiền điện cao ngất. Nơi này quanh năm nóng bức, mua cái chiếu cỏ ít nhất cũng giúp bật điều hòa ở chế độ tiết kiệm, mỗi tháng tiết kiệm được trăm tệ chứ đùa.]

[Thôi rồi, nghe mấy người nói mà tôi đoán chiếu này chắc không rẻ đâu.]

[Mơ đi. Đồ nhà streamer từ bao giờ mà rẻ?]

[Nhưng mà lúc nào cũng đáng tiền cả.]

Mọi người vừa trầm trồ vừa bàn luận về tay nghề đan chiếu, chủ đề lại từ từ bị kéo sang chuyện khác.

Trương Yến Bình bận trả lời tin nhắn trong hậu trường, tiện mắt liếc qua livestream, không kìm được gật đầu tán thưởng.

“Kiều Kiều đúng là thiên tài bán hàng trời sinh!”

Ngay sau đó, anh ta cất giọng gọi lớn:

“Tống Đàm, anh cho chiếu cỏ lên kệ đây! Làm được mấy cái là đăng ngay!”

“Được thôi.” Tống Đàm chẳng buồn ngẩng đầu. “Giá cả thì anh tự quyết định.”

Trương Yến Bình đã có kế hoạch sẵn: “Đơn giản thôi! Loại 1m5 giá 999, 1m8 là 1299, loại 2m thì 1499…”

Anh nhìn lại doanh số gần đây, rồi tiếp lời:

“Trời nóng rồi, người ta mua dưa chua với tương ớt ít hẳn… Hay là thế này, cửa hàng mình áp dụng chính sách miễn phí vận chuyển cho đơn hàng từ 1000 trở lên, thế nào?”

Chứ nhiều món nhỏ lẻ, mọi người hay ngại phí ship, không mua nữa.

Mà áp dụng mức miễn phí vận chuyển từ 1000, ví dụ chiếu cỏ giá 999, thiếu 1 đồng, kiểu gì người ta cũng mua thêm món gì đó để đủ đơn.

Thường thì mua gói trà giá 10 tệ chẳng hạn, nhìn không được miễn ship chắc khó chịu lắm. Đằng nào đồ trong cửa hàng cũng ngon, mua một lần tích trữ luôn thể.

Dĩ nhiên, cũng sẽ có người vì phí ship mà bỏ qua đơn hàng, hoặc từng trả phí ship quá nhiều mà không cam tâm.

Nhưng, nhìn xa một chút, Trương Yến Bình thấy thay đổi thế này là cần thiết.

Huống hồ, núi đã bao hết rồi, tiền cũng thanh toán, tiết kiệm thì chẳng còn bao nhiêu, nhưng thấy Tống Đàm không còn gấp gáp kiếm tiền nữa nên anh ta mới đề xuất.

Tống Đàm ngớ người: “Em chưa đặt mức à?”

“Chưa mà.” Trương Yến Bình cũng ngạc nhiên.

“Em nói khi nào? Gần đây đặt đơn, ai nào cần sửa phí ship, anh bận muốn c.h.ế.t rồi. Em có ý này sao không nói sớm?”

Tống Đàm chỉ cười ngượng: “Thế này… trong đầu em nói rồi.”

Thế mà tưởng mình thật sự đã nói rồi.

Trương Yến Bình: …

Anh ta ngồi nhìn màn hình một lúc, rồi bất chợt đứng dậy:

“Thôi được, để anh tìm Kiều Kiều, bảo em ấy trực tiếp nói trong livestream rằng fan vượt 20 nghìn sẽ được ưu đãi lớn, cửa hàng miễn phí ship cho đơn từ 1000 trở lên.”

“Đợi anh xong việc sẽ liên hệ với khách hàng hôm nay để hoàn phí ship.”

Loading...