Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 465: Tiếp tục buôn dưa lê livestream.
Cập nhật lúc: 2025-02-08 01:25:39
Lượt xem: 259
Chủ đề khoa học phổ thông mới vẫn đang tiếp tục trong phần bình luận, còn câu chuyện đang ở trung tâm của đề tài cũng chưa có dấu hiệu dừng lại.
Chỉ thấy bà Vương, dù mới sáu mươi tuổi, tóc đã hoa râm, làn da hơi đen, hai bên má đầy những tia m.á.u đỏ. Nhưng đôi mắt vẫn sáng lấp lánh, chứa đầy ánh sáng của người chuyên ‘bổ dưa’ (hóng hớt chuyện thiên hạ).
Bà nhấp ngụm nước trà, hắng giọng:
“Các ông các bà nói xem, chẳng có gia cảnh gì, lại còn nghèo thế, theo lý mà nói thì hôn sự này đáng ra chẳng thành được.”
“Ấy thế mà lão Trịnh Lương Thương lại cứ như ngốc, vay được một thăng gạo, thấy người ta đông, thế là đổ luôn vào nồi…”
May mà có người kịp thời ngăn lại, cuối cùng chỉ đổ có nửa thăng, nhưng thế cũng đủ khiến người ta trố mắt.
Phải biết rằng lương thực hồi đó quý thế nào, mà lại còn chẳng phải mùa thu hoạch! Mùa bận cày cấy thì còn chẳng rảnh để cưới gả, vậy mà mấy miệng ăn trong nhà lại dám nấu một nồi to như thế cho một bữa cơm?!
Tống Hữu Đức nhìn Kiều Kiều đang nghe chăm chú, cười tủm tỉm giải thích:
“Thời ấy đồ ăn quý lắm, nhà nào cũng tiết kiệm dầu, chẳng có chút béo bở nào, ăn xong chưa kịp no đã thấy đói, người ta hồi đó ăn mỗi bữa ba, bốn bát lớn, ăn thật sự chứ không đùa đâu.”
Kiều Kiều gật gù, nửa hiểu nửa không. Cậu định nói mình cũng ăn được ba, bốn bát, nhưng nhà cậu toàn dùng bát nhỏ, chắc là không so được rồi.
Bên này, bà lão cao lớn hơn một chút lại tặc lưỡi than thở:
“Bảo sao mà người ta đòi ly hôn, thật sự không phải kiểu người có thể sống chung cả đời! Một thăng gạo đấy, bao nhiêu người mới ăn hết được chứ?!”
Nhưng nhà vợ lúc đó lại nghĩ khác:
“Dám nấu thế này để đãi khách, chắc chắn có của cải! Chẳng qua giấu kín thôi!”
Thế là cuối cùng vẫn kết hôn…
Đương nhiên, nửa năm sau, cô vợ gom đồ rời đi.
Đi về phương Nam thần bí khi ấy, nghe nói vào làm công nhân trong nhà máy. Giờ ở dưới đó đã mua nhà rồi…
Bà con được dịp nghe lại chuyện cũ, chẳng những không chê cũ rích mà còn lắc đầu chậc chậc, mỗi người một câu bình phẩm.
Chỉ có đám cư dân mạng bên dưới là không cam lòng, cố gắng kéo chủ đề bị lệch hướng về lại đúng quỹ đạo.
[Khoan đã, không phải đang nói đến bà vợ thứ ba của lão Trịnh sao? Sao lại lạc về bà vợ đầu thế này?]
[Đúng đó, bà thứ ba sao lại lấy lão Trịnh vậy?]
[Phải đấy, công nhận quả dưa này cũng hấp dẫn, nhưng tám chuyện mà bỏ giữa chừng thì không được đâu nha!]
[Người phía trước, đây gọi là “từ một mà chung thủy đến cuối” đó!]
[Trình độ văn hóa kiểu gì vậy? Tốt nghiệp được hơn năm năm rồi mà kiến thức đã rơi rụng hết thế này à?]
May mà bà Vương hiểu rõ chân lý của tám chuyện, đã kể là phải kể cho hết, không nói rõ ràng thì quyết không bỏ cuộc. Lúc này bà mới khó nhọc kéo lại chủ đề chính:
“Còn cô vợ thứ hai, chắc mấy người cũng nghe qua rồi nhỉ? Tôi nhớ là họ Tào phải không? Cô Tào ấy, cưới chưa đầy nửa năm thì chồng chết, nhà có mấy mẫu ruộng, một mình cô ấy không gánh nổi, nên mới tái giá với lão Trịnh.”
“Nhưng chưa được hai năm lại ly hôn…”
Ông cụ bên cạnh, đang đan chiếu cỏ, cũng ngập ngừng thêm vào một câu.
Bà lão cao cao lại tiếp lời:
“Tôi nghe nói, là vì cô Tào lên trấn nấu cơm thuê, rồi để mắt đến một nhà trên đó, mà nhà ấy, tháng trước không phải vừa bị giải tỏa làm đường sao? Họ có mấy gian nhà mái ngói liền kề, bị phá hết rồi. Biết họ được đền bù bao nhiêu không?”
Bà ngừng một chút, hạ giọng như sợ người khác nghe thấy:
“Một trăm bốn mươi vạn…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-465-tiep-tuc-buon-dua-le-livestream.html.]
Một trăm bốn mươi vạn tệ đó!!
Bà cụ cả đời chưa từng dám nghĩ đến số tiền lớn như vậy, giờ nghe mọi người bàn tán mà cứ có cảm giác nó xa vời lắm, thành ra cũng không có quá nhiều cảm xúc.
Đây này, bà Vương lại tiếp tục bình luận:
"Ông ấy cũng không phải người xấu bụng đâu. Tiền vừa vào tay, chia ngay cho bốn đứa con mỗi đứa hai trăm ngàn, ông ấy với Tiểu Tào mỗi người hai trăm ngàn, còn để dành hai trăm ngàn làm tiền dưỡng già. Quay đầu lại, ông ấy liền xây một căn nhà mới ngay cạnh căn nhà cũ…"
"Đúng vậy, cậu em rể của chị dâu nhà mẹ đẻ tôi mới đây còn đi uống rượu mừng lên xà nhà nữa mà…"
Mọi người xuýt xoa cảm thán, từ câu chuyện một trăm bốn mươi vạn tệ lại bàn sang chuyện ông lão chia nhà có đáng tin không… Thế là nhân tiện lại kéo cả Tiểu Tào vào cuộc thảo luận.
Chỉ có bình luận trên livestream là toàn dấu "…" câm nín.
Mãi một lúc lâu sau mới có người run rẩy gõ một dòng bình luận mới:
[Nói như vậy, thì lão Trịnh này cũng có số 'vượng thê' ghê nhỉ?]
[Ừ nhỉ, tôi cũng thấy vậy, hình như ai ly hôn với ông ấy cũng có tương lai sáng sủa hơn.]
[Người phía trước đừng có mà gian xảo quá! Cách nói này mắc cười đến mức vô lý luôn á!]
[Không hẳn là không có lý đâu, người ta nói có số vượng phu, sao lại không thể có số vượng thê chứ?]
[Mới có hai trường hợp thôi. Chưa đủ biến số đối chứng, tạm thời chưa thể kết luận…]
[Này này này! Bây giờ chỉ có mình tôi chú ý đến người vợ thứ ba thôi à?]
À không, lần này không chỉ có một người để ý nữa đâu. Cả sân vườn đầy người nghe đủ màn dạo đầu, giờ đã nắm chắc trọng tâm, đồng loạt dán mắt vào bà Vương.
Bà Vương quả nhiên không làm mọi người thất vọng!
"Người vợ thứ ba này, đoán xem họ quen nhau thế nào? Chính là qua Douyin đó! Lão Trịnh ngày nào cũng nghịch điện thoại, nghe nói còn đăng video lên Douyin than thở là mình cô đơn, tuổi già không nơi nương tựa… Thế là có người nhắn tin hỏi, bảo là có thể chăm sóc ông ấy dưỡng già, miễn là ông ấy chịu chi tiền, có làm không?"
"Lão Trịnh cũng kỳ quái lắm, trả lời ngay rằng mình không cần người chăm dưỡng già, mà cần một người vợ sưởi ấm chăn nệm!"
"Cô gái bên Sơn Nam đồng ý liền!"
"Rồi còn giục làm giấy đăng ký kết hôn ngay lập tức! Sơn Nam nghèo lắm, nhà cô ấy còn nghèo hơn! Nghe nói nếu cô ấy không lấy chồng sớm, thì cha cô ấy đã tính gả cô đổi lấy một chiếc xe máy rồi!"
⊙o⊙ Wow!
Lúc này, vẻ mặt của tất cả mọi người trong sân gần như đều giống nhau.
Thậm chí có bà cụ còn tiếc nuối lắc đầu:
"Sao lại thế này? Con bé đó sao không hỏi han thêm mấy nhà khác đi? Sao lại chọn trúng lão Trịnh chứ? Ở nhà mẹ đẻ tôi còn có một đứa cháu trai chưa cưới vợ này!"
"Bà đừng có mơ nữa, tôi nhìn thấy cô dâu mới rồi, trông thanh tú lắm, không tệ đâu, ăn nói cũng tự nhiên. Ghép đôi với trai trẻ trong làng ta cũng hợp đấy."
"Nhìn là biết quê cô ấy nghèo lắm. Vừa cưới xong, việc đầu tiên cô ấy làm là bắt lão Trịnh mua điện thoại mới, rồi ngày nào cũng ôm điện thoại quay video. Còn học được cả cách chơi mạt chược với mấy bà trong thôn… Nghe nói còn hay đi làm công nhật, kiếm được tiền thì cất riêng, bảo là để dành cho em gái đi học…"
Kiều Kiều nghe mà choáng váng, nhưng livestream thì đã nổ tung rồi.
[Đây là phạm pháp! Sao có thể nói gả con gái để đổi lấy xe máy được chứ?]
[Người phía trước, đừng có suy diễn! Người ta nói là gả con gái, không phải bán! Mấy vùng quê nghèo thì có thể làm sao được chứ?]
[Không biết Sơn Nam à? Ở sát biên giới đó, sóng còn chập chờn nữa. Đất đai cằn cỗi đến mức không trồng trọt gì được luôn.]
[Nói sao nhỉ, cô gái này gan lớn, suy nghĩ chu toàn, có trách nhiệm, là một cô gái tốt… Nhưng mà lấy lão Trịnh thì đúng là đáng tiếc.]
[Ngốc quá! Sao lại đem cả tương lai đặt cược vào hôn nhân thế chứ? Rõ ràng cô ấy có thể tự ra ngoài làm việc mà!]
Thao Dang
[Không nghe thấy à? Dưới cô ấy chắc còn cả đống em trai em gái đó. Nhà càng nghèo thì càng nhiều con… Nếu cô ấy chạy thoát, thì lũ nhỏ bên dưới chắc chẳng đứa nào ra khỏi núi được đâu…]