Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 463: Buôn dưa lê trong phòng Livestream.

Cập nhật lúc: 2025-02-08 01:25:35
Lượt xem: 274

Khi phòng livestream vừa mở, Trương Yến Bình đã thấy hàng loạt bình luận tràn ngập như sóng lũ. Nhìn Kiều Kiều và ông chú Bảy hào hứng chuẩn bị bắt tay vào công việc, anh ta chỉ biết thở dài một tiếng.

Câu nói kia là gì nhỉ?

"Có tâm trồng hoa, hoa chẳng nở. Vô tình cắm liễu, liễu lại xanh."

Bao nhiêu người mong muốn thu hút fan, giữ chân họ, thậm chí còn muốn tăng tỷ lệ chuyển đổi hàng hóa... Nhưng dù cố gắng đến đâu cũng không làm được.

Thế mà Kiều Kiều, cái cậu ngốc này, trời sinh đã là một người nổi tiếng rồi!

Anh ta chọn góc quay thật đẹp, dựng điện thoại ở một góc phòng.

Còn ở bên này, buổi hướng dẫn nấu rượu cũng bắt đầu.

Kiều Kiều trông vô cùng nghiêm túc.

Dù sao thì ông chú Bảy cũng từng nói, rượu ngon thật sự, giá trị có thể lên tới mười mấy hai mươi vạn, chưa chắc đã mua được. Là một người em trai gánh vác việc nuôi sống gia đình, Kiều Kiều nhất định phải học được kỹ thuật quan trọng này!

Vì vậy, trong lòng cậu nghĩ chắc chắn việc nấu rượu sẽ rất khó.

Cậu nghiêm nghị nhìn về phía điện thoại, nói:

“Các bạn nhỏ thân mến, hôm nay thầy Kiều Kiều sẽ học cách nấu rượu. Đây là một kỹ năng rất quan trọng, mọi người phải luyện tập thật nhiều nhé!”

“Thầy Kiều Kiều cũng sẽ cố gắng thật nghiêm túc.”

Vừa nói, gương mặt nhỏ của cậu nghiêm lại, nắm c.h.ặ.t tay, đứng trước đống cao lương cùng với ông chú Bảy.

“Chuyện này có gì đáng để livestream chứ…”

Ông chú Bảy lẩm bẩm, hoàn toàn không hiểu được.

Nghĩ một chút, ông nói với Kiều Kiều:

“Đun nước đi, đun ba nồi.”

Trong lúc đó, phòng livestream lập tức sôi động.

[Đỉnh quá, nấu rượu cơ đấy!]

[Streamer sẽ công khai công thức bí mật chứ? Đây là thứ mà chúng ta học được thật sao?]

[Cao lương nấu rượu… nhà tôi hình như cũng làm được. Chắc không có công thức gì đặc biệt đâu nhỉ?]

[Không đâu, nhìn streamer nghiêm túc thế này, thầy Kiều Kiều của chúng ta đã bao giờ nói chuyện viển vông đâu. Chắc chắn có bí kíp!]

[Ok, bật ghi hình ngay, không bỏ lỡ chi tiết nào!]

[Cao lương thôi mà, tôi mua được, về nhà thử liền.]

Thế là, cả đám khán giả trong phòng livestream trơ mắt nhìn ba nồi nước sôi ùng ục.

Nói thật, họ mải mê thảo luận trên phần bình luận đến nỗi không thấy chán chút nào.

Cuối cùng, nước cũng sôi.

Ông chú Bảy bình tĩnh dặn dò:

“Tắt bếp, để nước nguội. Nhớ chú ý nhiệt độ, để nguội đến khoảng 75 độ là được.”

Sau đó, ông bỏ cao lương đã rửa sạch, để ráo vào cái thùng mà Tống Đàm đặc biệt mua về.

Trời mùa hè nóng bức, dù trong bếp có bật điều hòa, hơi nước nóng vẫn bốc lên không ngừng. Đợi đến khi khán giả trong phòng livestream, những người đang hóng hớt nhiệt tình, cũng buồn ngủ cả, thì nước mới đạt nhiệt độ 75 độ mà ông chú Bảy yêu cầu.

Kiều Kiều vẫn nghiêm túc như trước.

Ông chú Bảy chỉ vào hai nồi nước:

“Lấy muôi sạch, dùng nước nóng ngâm hết cao lương vào. Lát nữa khuấy đều lên, rồi lắp vòng đệm kín, đậy nắp lại.”

“Dạ. Rồi tiếp theo làm gì nữa ạ?”

Vừa múc nước, Kiều Kiều vừa hỏi tiếp.

“Tiếp theo?”

Ông chú Bảy có chút bối rối: “Tiếp theo thì đợi ngâm một ngày đã. Nhưng mà đây là cao lương tươi… Ừm, chú ý thời gian, sáng mai 9:00 mở ra xem thử.”

“Sáng mai?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-463-buon-dua-le-trong-phong-livestream.html.]

Kiều Kiều lặp lại một lần nữa, sau đó trừng mắt đầy ai oán với ông chú Bảy: “Vậy là phải đợi đến ngày mai mới làm tiếp các bước sau ạ?”

Lúc này ông chú Bảy mới phản ứng lại, lần này quên không nói trước về quy trình rồi… Haizz, bình thường dạy nấu ăn, trừ mấy món cần muối chua ra thì hầu hết đều có thể làm xong một hơi.

Bây giờ thì hay rồi, dạy theo quy trình nấu ăn, không ổn chút nào!

Ông chỉ có thể cười gượng gạo: “Ủ rượu mà, tốn thời gian và cần kiên nhẫn. Trước phải chờ, sau khi ra rượu cũng phải chờ, làm gì có chuyện một phát là xong?”

Kiều Kiều tiu nghỉu, mặt xụ xuống.

Còn dân mạng trong livestream thì…

Thao Dang

[À ha, lại mở mang kiến thức, hóa ra phải đợi.]

[Mình đang ở siêu thị đây, có nghĩa là cái túi cao lương trong tay có nên đặt xuống không? Vì mai có khi mình lại hết hứng mất rồi.]

[Trời ạ, vậy chắc mình cũng khỏi mua luôn đi.]

[Quy trình rời rạc quá, mình sợ mua cao lương về rồi mai lại cần nguyên liệu mới mà không có.]

---

Ngoài kia, Trương Yến Bình đang theo dõi livestream cũng có chút đờ người ra.

Thời gian đã gần nửa tiếng trôi qua, trong livestream chẳng có nội dung gì mới, cứ thế mà tắt sóng luôn sao?

Anh ta suy nghĩ một chút, rồi vẫy tay gọi Kiều Kiều: “Em hỏi mọi người xem, có muốn qua chỗ ông xem người ta đan chiếu cỏ không?”

“Tiện thể có thể hâm nóng trước về việc chiếu sắp lên kệ bán, đến lúc đó cũng có thể tăng thêm chút doanh số.”

Kiều Kiều nghe nửa hiểu nửa không, nhưng không ảnh hưởng đến việc cậu ấy tiếp thu ý tưởng, liền hào hứng ghé sát vào livestream:

“Các bạn ơi, hôm nay chỉ học được một phần làm rượu thôi. Nhưng mà ông nội mình đang đan chiếu cỏ, sau này sẽ bán đấy, mọi người có muốn xem không?”

Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, livestream bùng nổ:

[Muốn muốn muốn muốn muốn…]

Trương Yến Bình nhìn thấy cũng hài lòng gật đầu.

Mà Kiều Kiều cũng rất có hứng thú, cậu chưa từng học đan chiếu cỏ bao giờ!

Vậy là cậu hào hứng vẫy tay, xách theo giá đỡ điện thoại:

“Giờ mình qua luôn đây!”

---

Bên này, bà ngoại đang giúp ông ngoại đan chiếu cỏ. Trong sân nhà ông nội, một tấm bạt che nắng màu đen căng ra, hai cái quạt điện vù vù thổi gió. Một đám ông già bà cả ngồi quây quần vừa nói chuyện phiếm vừa đan chiếu, tay không ngừng mà miệng cũng không ngớt.

Nhưng mà Tống Hữu Đức là người cẩn thận, trước đó đã nghe kể nhiều trường hợp, lần này gọi người đến sân nhà làm việc thì phải nói rõ ràng trước:

“Mọi người đến đây làm thì cứ làm, công việc này cũng chỉ ngồi một chỗ thôi, không cần phải động tay động chân gì nhiều. Nhưng nếu ở đây mà có ai xảy ra vấn đề sức khỏe, thì tôi không chịu trách nhiệm đâu, đừng có mà đến đây kiếm chuyện!”

“Nếu cứ như thế này, sau này tôi không dám thuê ai nữa đâu.”

Công việc này tốt như vậy, ai cũng muốn đến làm, ông còn đang kén chọn vì có người tay nghề không đủ nữa kìa!

“Anh nói cái gì vậy?”

Bà Vương trong thôn tỏ vẻ không vui.

“Nếu mà vì chuyện này mà kiếm chuyện với anh, thì sau này ở trong thôn còn dám nhìn mặt ai nữa không?”

“Đúng vậy!”

Mọi người xung quanh đồng loạt gật gù đồng tình, cảm thấy Tống Hữu Đức càng già càng tính toán chi li.

Nhưng mà ông thì vẫn cười hề hề, trong lòng lại nghĩ: Nếu thực sự bị lừa bịp thì cũng cắn răng ném ra một cục tiền, rồi sau đó dắt con cháu lên thành phố sống, ai còn quan tâm ở trong thôn có mất mặt hay không?”

Bây giờ xã hội đã không còn như ngày xưa nữa rồi.

Dù sao thì, cứ nói trước điều xấu đi đã. Sau đó ông lấy ra một ít cỏ vụn cho mọi người luyện tay trước, làm quen lại cảm giác, rất nhanh đã thống nhất được tiêu chuẩn.

Hiện tại, một nhóm các ông bà già vốn cả ngày chẳng có ai trò chuyện, tụ tập lại với nhau, cộng thêm ông bà ngoại của Tống Đàm là hai người từ thôn khác đến, thế là từ tập quán của cả hai thôn cũng có thể bàn luận cả trăm chuyện, không khí khỏi nói cũng biết náo nhiệt thế nào.

Nhất là, hầu hết các cụ ông cụ bà ở đây đều bị lãng tai, nên giọng nói cực kỳ to, trong một ngôi làng yên tĩnh giữa ngày hè rộng lớn, nghe rõ từng chữ một.

Khi Kiều Kiều xách giá đỡ điện thoại vào sân, trong sân đang trò chuyện rôm rả, dân mạng trong livestream cũng ăn no một bụng “dưa” (tin tức hóng hớt).

“Này, mấy người có biết lão Trịnh lần thứ ba kết hôn, vợ mới của ổng là từ đâu tới không?”

Loading...