Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 460: Có thể sản xất được bao nhiêu rượu?
Cập nhật lúc: 2025-02-06 15:52:48
Lượt xem: 261
Kiều Kiều đã không còn là Kiều Kiều của ngày xưa. Cậu nhanh chóng nhẩm tính trong đầu và nói:
“Ít nhất cũng được trăm cân rượu!”
Cậu ngại ngùng, gãi đầu:
“Cái này... dư thì thôi, chứ lỡ Kiều Kiều nấu không ngon, phí mất thì sao ạ?”
“Đúng đó!”
Ông chú Bảy cười hề hề:
“Chuyện nấu rượu ấy mà, thật ra cũng dễ. Nhưng người ta nói, cùng một cách làm, có người nấu ngon, có người lại nấu dở. Đến lúc đó xem xem Kiều Kiều nhà mình có cái tay nghề này không?”
Kiều Kiều ưỡn n.g.ự.c tự tin:
“Nhất định là có ạ!”
“Được!”
Thấy cậu đầy khí thế, ông chú Bảy cũng gật gù hài lòng. Đàn ông mà, việc gì cũng phải thử trước đã, chứ chưa làm đã sợ thì sao được.
Ông nhớ lại hồi còn trẻ, vì nhìn nhầm người mà nhận một gã đồ đệ, tốn bao công sức sửa tính sửa nết...
Kết quả thì sao?
Nghĩ đến chuyện cũ, mặt ông thoáng chùng xuống, nhưng nhanh chóng quay lại chú ý đến Kiều Kiều.
“Con học cho tốt. Đợi con học xong, sang năm nhà có nguyên liệu, ông dạy con nấu rượu ngũ cốc thơm.”
“Rượu ngũ cốc là gì ạ?” Kiều Kiều tò mò hỏi.
“À,” ông gật đầu, ánh mắt mơ màng:
“Là rượu làm từ cao lương, lúa mì, bắp, nếp, gạo… Nấu xong chắc chắn ngon hơn!”
Nghe đến đây, Kiều Kiều lại không đồng ý. Học thì học, nhưng cậu cũng có chính kiến của mình:
“Con từng uống thử rồi, rượu cay lắm, trừ rượu nếp, mấy loại khác đều không ngon!”
Nhớ lại, mấy năm trước, cha đi uống rượu về hay say bí tỉ, ói mửa khắp nơi…
Rồi mẹ lại cãi nhau với cha!
Mặc dù sau đó cha không còn uống nhiều nữa, nhưng trong lòng Kiều Kiều, rượu chắc chắn không phải thứ tốt.
Cậu thở dài, lắc đầu ngán ngẩm:
“Chị nói rồi, người lớn rất thích làm mấy chuyện không tốt cho cơ thể. Như ông nội và cha, với cả ông chú Bảy nữa, cứ hút thuốc vậy.”
“Còn uống nhiều rượu phá hại sức khỏe, không tốt chút nào!”
Nghe vậy, ông chú Bảy không đồng ý:
“Đâu ra! Hút thuốc thì ông thừa nhận là hại người, nhưng ông lớn tuổi rồi, sống còn được bao nhiêu nữa đâu. Tất nhiên là phải tận hưởng trước đã!”
“Ông còn hút trước mặt con!”
Không chỉ ông chú Bảy, mà cả cha con nhà họ Tống – Tống Tam Thành với Tống Hữu Đức – cũng vậy. Hai người chỉ dám lén hút thuốc ngoài sân, chứ không dám hút trong nhà.
May mà năm nay lá thuốc tốt.
Trước kia hút thuốc, một ngày phải cả bao. Giờ ông chuyển sang dùng tẩu, mỗi lần chỉ nhét một chút, cả ngày hút vài lần là xong.
Lại còn thêm một tách trà, tinh thần phấn chấn lạ thường.
Nhưng quay lại chuyện chính.
Ông chú Bảy nghiêm mặt nói:
“Còn rượu ấy à, chỉ cần là rượu nấu từ ngũ cốc, đều có lợi cho sức khỏe.”
“Ví dụ như rượu cao lương, giúp thư giãn gan, lưu thông kinh mạch, làm ấm cơ thể, đuổi hàn khí… còn bổ ích cho dạ dày nữa.”
“Thật không ạ?” Kiều Kiều bối rối nhìn ông, trong đầu hiện lên cảnh cha say mèm ói mửa, vừa khó chịu vừa ghê. Cậu nhất thời không biết tin vào lý thuyết nào.
May mà Tần Quân đi ngang qua, nhanh nhảu tiếp lời:
“Phải uống đúng liều lượng!”
Bất cứ thứ gì cũng cần có chừng mực. Ngay cả đào tiên cũng cần chọn năm ăn mà!
"Ồ ồ!"
Kiều Kiều hiểu rồi, sau đó cảnh giác nhìn bó cao lương trong tay: "Những thứ này đến lúc đó phải đem bán, trong nhà không được để nhiều đâu!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-460-co-the-san-xat-duoc-bao-nhieu-ruou.html.]
"Không được!"
Trương Yến Bình hoàn hồn sau cú sốc, vội vàng nói: "Làm giấy phép bán rượu phiền lắm, hơn nữa, nghe em nói lúc nãy thì cũng chỉ ra trăm cân rượu, có đáng là bao đâu?"
"Thôi bỏ đi."
Trong đầu anh ta tính toán lách cách.
Hiện tại, mấy thứ trong nhà đều không phô trương, quy mô cũng chưa lớn, nên tạm thời chưa bị ai nhòm ngó.
Nhưng với đà Tống Đàm cứ mở rộng diện tích nhận khoán thế này, sau này chắc chắn không giấu nổi.
Trong thôn thì dễ giải quyết, nhưng nếu mấy kẻ thích hớt tay trên mà nhảy vào… Cái kiểu "cóc ghẻ ngồi trên mu bàn chân, không cắn nhưng vẫn khiến người ta ghê tởm" ấy thật khó chịu!
Đến lúc đó, đống thuốc lá, rượu trắng trong nhà này, đều phải trở thành công cụ hữu ích để anh ta vượt ải.
Thế nên, không bán thì càng tốt! Không bán mới càng quý hiếm!
Nhưng anh ta vẫn có chút đau đầu.
Bởi vì bây giờ, trên người anh ta như mang theo một kho báu mà đi ra ngoài vậy, dù có mấy thứ công cụ này trong tay, nhưng nếu người ta muốn ngay cả công cụ ấy thì sao?
Anh ta xoa xoa trán, quyết định tối nay phải lục lại mối quan hệ của mình xem có ai có thể giúp đỡ hay không...
Thời buổi này, làm gì cũng không dễ dàng!
Anh ta quay đầu lại, ánh mắt đầy phiền muộn và sâu xa nhìn căn biệt thự mới tinh này.
Em gái anh ta, Tống Đàm, vẫn còn quá ngây thơ!
Mấy chuyện cần có cảnh giác và phòng bị này, vẫn là anh ta, người anh trai này, phải lo toan thay!
Trong khoảnh khắc đó, gánh nặng trên vai anh ta lại nặng thêm.
Ấy? Hình như thật sự rất nặng?!
Anh ta ngoảnh lại, liền thấy trên vai mình bị đặt mấy cây cao lương đã cắt đôi.
Tống Đàm vừa đẩy anh ta ra ngoài vừa nói: "Anh Yến Bình, lát nữa anh tranh thủ mang bó cao lương này ra chuồng heo giúp em xem chúng có thích ăn không nhé?"
Trương Yến Bình còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Tống Đàm đẩy anh ta ra khỏi sân, sau đó thần thần bí bí ghé sát lại, hạ giọng:
"Còn nữa, sáng nay bác sĩ Quách có tới, tặng em một lọ thuốc…"
Cô móc từ túi ra một cái lọ gốm men xanh trắng tròn tròn.
"Anh hiểu mà, cái đó ấy… bổ thận, điều dưỡng cơ thể chính quy đấy! Bác sĩ Quách nói anh với mấy người kia chắc chắn đều cần dùng."
Cần hay không thì chưa biết, nhưng đơn thuốc này là bác sĩ Quách đã dùng lâu dài cho khách hàng, chắc chắn không có vấn đề gì. Ăn vào cũng không sao. Lỡ như ăn xong, anh Yến Bình cảm thấy mình long tinh hổ mãnh, làm việc quần quật cả ngày thì sao?
"…CÁI GÌ?!"
Thao Dang
Mặt mày đen nhẻm của Trương Yến Bình phút chốc ửng đỏ.
"Cô bác sĩ Quách này…"
Anh ta nghiến răng nghiến lợi: "Người ta là bác sĩ Đông y đàng hoàng còn phải bắt mạch chẩn bệnh! Cô ta thì hay rồi, mới nói có mấy câu đã kết luận anh cần thuốc này? Nhảm nhí!"
"Sĩ có thể c.h.ế.t chứ không thể chịu nhục! Anh tuyệt đối không uống đâu! Anh khỏe mạnh lắm! Hơn nữa, anh thế nào thì liên quan gì đến cô ta?!"
Tống Đàm: …
Rồi, y như cô đoán.
Hễ là đàn ông, cứ nhắc đến chuyện này là như thể bị xúc phạm ghê gớm. Nhưng nếu thật sự không có vấn đề gì, vậy Viagra mỗi năm kiếm được cả trăm tỷ USD từ đâu ra?
Chậc chậc chậc.
Cô phẩy tay: "Không cần thì thôi, anh đi cho heo ăn đi."
Cô còn phải đi hỏi Tần Quân xem sao.
Dù sao thuốc cũng đã nhận rồi, không hỏi han cũng chẳng sao, nhưng cô còn tính tối nay rảnh rỗi thì dắt cả nhà qua đó bắt mạch, điều dưỡng sức khỏe nữa. Thế nên, cứ thử cố gắng thuyết phục một chút đi, dù gì người uống cũng không phải cô mà.
Nhưng Trương Yến Bình lại không biết chuyện đó.
Anh ta chỉ tưởng rằng, thuốc này là bác sĩ Quách đưa riêng cho Tống Đàm, để cô chuyển cho mình.
Đáng ghét!
Lang băm! Nói linh tinh! Quá xem thường người khác!
Anh ta hầm hầm vác bó cao lương lên vai, đi lên núi sau, sắc mặt dữ tợn đến mức méo mó.
Tôi, Trương Yến Bình, trai tân 27 tuổi, tuyệt đối không thể uống loại thuốc này!
Tuyệt! Đối! Không!