Cuộc sống làm nông của Tống Đàm - Chương 443: Nhà chị có phòng cho thuê không?
Cập nhật lúc: 2025-02-05 00:31:17
Lượt xem: 278
Nói thật, nhắc đến đống chuyện phiền phức trong nhà, tâm trạng của Quách Đông thực sự rất phức tạp.
Nhưng mọi cảm giác phức tạp ấy, khi đối diện với ánh mắt nửa như ám chỉ, nửa như ngại ngần của Ngô Lan, cuối cùng lại hóa thành nụ cười bất đắc dĩ.
“Dì à, dì nghĩ nhiều rồi. Con giống cha mẹ con lắm.”
Lại nói, với cái cảnh lớn lên ở thôn này, dù cha mẹ có thật sự không sinh được mà phải nhận nuôi một đứa trẻ, thì chắc chắn họ cũng không chọn nuôi con gái lâu dài đâu.
“Ồ… ồ…”
Ngô Lan đáp lại một cách ngượng ngùng, nhưng biểu cảm trên mặt lại trở nên ngơ ngác:
“Là con ruột thì sao bà ấy lại nghĩ quẩn thế nhỉ?”
Việc thúc cưới, trong mắt người thế hệ của bà, là chuyện rất bình thường. Con lớn rồi thì phải lấy chồng, sinh con.
Nhưng mua lợn còn phải xem chuồng, chọn đàn. Chọn chồng cho con gái, chẳng phải càng phải kỹ lưỡng hay sao? Thế mà mẹ của bác sĩ Quách này lại chọn ra những đối tượng thế nào cơ chứ!
Nghe mà xem, chính con bé kể rồi đấy: nào là nghiện cờ bạc, nào là nghiện rượu... Mấy kiểu đó chẳng phải là đẩy con gái vào đường khổ sở hay sao!
Nhưng dù trong đầu thoáng qua ngàn vạn suy nghĩ, Ngô Lan lại càng tự tin hơn trong việc thuyết phục cô gái này ở lại thôn.
Nếu không, với điều kiện tốt thế này, tại sao cô lại muốn ở lại cái nơi nghèo khó, xa lạ này để bám rễ chứ?
Quách Đông lại nghĩ rằng, khi buồn mà đem chuyện ra giãi bày, đúng là sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Thế nên giờ đây tâm trạng cô đã dịu đi nhiều, thậm chí còn quay sang an ủi Ngô Lan:
“Không sao đâu dì. Ban đầu con cũng không nghĩ thông suốt. Đau khổ lắm. Nhưng rồi con hiểu ra, bà ấy mắng con ích kỷ, thực chất vì hành vi cực đoan của bà ấy mới chính là sự ích kỷ thật sự.
Chuyện này chỉ là con nói với dì vì cảm thấy hợp ý, nếu không, con cũng chẳng hé miệng đâu.
Không hợp thì thôi. Có những người vốn dĩ duyên phận cha mẹ con cái rất mỏng manh.”
Nghe mà xem!
Đây có phải là điều một cô gái trẻ nên nói không?
Ngô Lan càng nghe càng thấy thương xót.
“Dì nói thật nhé, chắc là do thôn con có nếp sống không tốt. Mấy tay mai mối như vậy mà cũng dám mang đến tận nhà! Chứ như thôn dì ấy hả, thử xem có bị người ta cầm chổi đuổi đi không!”
Quách Đông bật cười:
“Thật vậy sao? Thôn dì tốt thế cơ à?”
Ngô Lan cũng nói thật:
“Hồi trước cũng không tốt đến thế đâu. Con không biết đấy thôi, khi dì mới làm dâu, chẳng hiểu sao, xung quanh toàn sinh con gái.”
“Thế làm sao ạ?”
“Thì con mình sinh ra mình tự thương lấy chứ sao!”
“Lại thêm thôn nghèo, chẳng có gì để so đo, con cái đi học không tốn tiền, thế là so nhau bằng giấy khen!”
Nhắc đến chuyện này, mặt Ngô Lan đầy tự hào:
“Con bé Đàm Đàm nhà dì, mỗi học kỳ đều đem giấy khen về đấy!”
“Rồi sau này con cái lớn lên, nhà này cho con gái đi học đại học, nhà kia cũng phải cố gắng cho đi học. Một đằng, hai đằng như vậy, mọi người cứ đua nhau thế thôi!”
Quách Đông ngây ra một lát, rồi thở dài, ánh mắt lộ vẻ ngưỡng mộ:
“Thật tốt, so học đại học chứ không so tiền thách cưới.”
“Khụ.”
Biểu cảm của Ngô Lan càng thêm kỳ quặc:
“Thật ra thì… chủ yếu là bọn trẻ nhà dì không giỏi lắm, thi đại học cũng chẳng được bao nhiêu...”
Bà cười ngượng:
“Cháu cũng biết mà, giáo dục ở thôn mình chỉ có thế thôi.”
Như Đàm Đàm nhà bà, hồi cấp hai, bọn trẻ trên thị trấn đã có thể đọc trôi chảy đoạn văn tiếng Anh, còn nó thì abc còn chưa biết.
Người ta nghỉ hè thì đi học thêm, còn nó nghỉ hè thì về hái chè, gánh củi...
Thành thật mà nói, con bé cũng chẳng phải thiên tài, cũng không phải kiểu đ.â.m đầu học bất chấp… Vậy nên trong thôn, nói đến học vấn xuất sắc thì đừng nói là cao xa, đến chuyện thi đỗ đại học cũng chẳng có nhiều.
À ừm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/chuong-443-nha-chi-co-phong-cho-thue-khong.html.]
Cũng thật là chân thực.
Quách Đông cũng không biết nói gì nữa.
Ban đầu cô định nói rằng, có thể bước ra thế giới bên ngoài là một điều rất tốt. Nhưng mấy lời khuyên bảo đầy ý nghĩa sâu xa ấy, khi gặp phải những câu trả lời lệch quỹ đạo của Ngô Lan, dần dần trở nên vô hồn...
Cuối cùng, cô chỉ có thể cười gượng:
“Dì à, chỗ này của dì thật thú vị ghê.”
Ngô Lan lập tức hào hứng, vỗ đùi đánh đét một cái:
“Đúng vậy! Dì nói với con rồi, thôn dì tốt lắm, chỉ tiếc là con bây giờ có bản lĩnh, chắc chắn phải lên thành phố lớn phát triển. Nếu có cơ hội, thật muốn giữ con ở lại thôn, không nói gì khác, có một bác sĩ ở đây thì tiện lợi biết bao!”
“Nhà dì hai ông bà già, muốn dưỡng sinh cũng đỡ phải đi xa.”
“Cái đó thì không đáng là bao.”
Quách Đông cười: “Dì à, nếu dì tin con, lát nữa con có thể bắt mạch cho hai ông bà, sau đó kê đơn, dì cứ ra tiệm thuốc mua về là được.”
“Nhưng thuốc Đông y là quá trình lâu dài, không thể nóng vội được đâu.”
Cô thực sự cảm động, là phụ nữ, lại còn trẻ, lúc mới mở phòng khám, cô phải mất không ít công sức mới được người ta tin tưởng.
Không ngờ dì này mới quen đã tin cô như vậy!
Ngô Lan: ...
Bà chợt nhận ra, ôi trời, câu chuyện đi quá xa rồi!
Thế là vội vàng kéo lại: “Hầy, sao trên huyện không sắp xếp cho thôn chúng tôi một bác sĩ như con nhỉ? Bác sĩ trong thôn sắp chuyển lên trấn ở rồi, sau này cả chục hộ già trong thôn không có bác sĩ thì biết làm sao?”
Bà thở dài sườn sượt, ánh mắt xa xăm, đầy ưu tư về tương lai của thôn quê.
Quách Đông: ...
Không biết có phải ảo giác không, nhưng cô cảm giác dì này nói chuyện cứ như đang ám chỉ gì đó.
Nhưng là ám chỉ cái gì chứ?
Lẽ nào kim anh tử lại muốn tăng giá sao?
Không, 200 tệ một ký đã là mức kinh khủng lắm rồi, tăng nữa thì thực sự không sống nổi.
Hay là... sợ cô không mua, nên thả một chiếc thang trước, tạo không gian để mặc cả?
Cô nhất thời chưa quyết định được.
Tống Đàm ở bên cạnh nghe mà thở dài, nói chung là, giao tiếp với người trẻ, vẫn phải để người trẻ ra mặt!
Thế là cô đi qua, hỏi thẳng luôn:
“Bác sĩ Quách, chỗ ở của chị tìm được chưa?”
Thao Dang
“Chưa!”
Quách Đông buột miệng đáp.
Rồi sau đó sực tỉnh: “Ngày mai tôi định lên thành phố thuê nhà, chắc giá thuê bên này cũng không khác bên chỗ tôi lắm.”
Dù sao cũng là thành phố tuyến 18, mức tiêu dùng cũng tương đương thôi.
“Ôi chao, chị đúng là không biết tính toán chi tiêu.”
Tống Đàm cũng cầm một miếng dưa hấu, chậm rãi ăn:
“Không phải vừa mới ra ở riêng à? Giờ lại chưa có thu nhập, còn phải mua dược liệu nữa, tiền mà dùng để thuê nhà thì sau này nhập hàng kiểu gì?”
Bỗng nhiên suy nghĩ chu đáo như vậy, làm Quách Đông có chút không quen. Cô chỉ có thể thăm dò trả lời:
“Bình thường tôi vẫn có thể dùng thẻ tín dụng, hoặc trả góp trên app...”
Lời còn chưa dứt, đã thấy Tống Đàm nhìn cô với ánh mắt không tán thành:
“Sống là phải biết tiết kiệm! Tiền trên thẻ tín dụng không phải cũng phải trả sao? Chị phải nghĩ cách giảm chi tiêu đi chứ!”
Lúc này, Quách Đông rốt cuộc cũng hiểu ra.
Cô nghĩ thầm, nhà này nói chuyện ai cũng bóng gió hết trơn, có gì sao không nói thẳng luôn cho rồi?
“Có phải cô có nhà ở thành phố muốn cho tôi thuê không?”
“Nói trước nha, tôi tạm thời không thuê nổi nhà mắc đâu, mặt tiền cũng không thuê nổi, phải hơi hẻo lánh chút, cách khu học và bệnh viện xa xa. Tốt nhất là nhỏ một chút.”
Tống Đàm: ...